CHỈ VÌ YÊU ĐÓ AI ƠI
Chỉ vì yêu đó ai ơi
chỉ vỉ yêu đó cho tôi héo tàn
giờ tôi tàn úa dung nhan
cũng vì hai chữ lỡ làng tình duyên
bởi tôi dại dột yêu em
nên tình tôi đã nỗi chìm bởi say
trái tim giờ đã tàn phai
đã chai thành đá vì ai bẽ bàng
giờ tôi ngồi đếm lá vàng
lá rơi rơi mãi mơ màng với thu
tôi ngồi tôi khóc hu hu
khóc vì gió thổi vi vu lạnh lùng..!
cô đơn nằm mộng trong mùng
đời ta như thể cây tùng gió lay
ta thề ta chẳng yêu ai
dại chi yêu nữa cho dài đau thương
tình dù có sắc có hương
tình nào thì cũng đau thương ngập tràn
dường như hệ số trần gian
đau thương nhiều lắm địa đàng ai ơi...!
tình nào cũng khóc cũng cười
khóc nhiều cười ít kiếp người, người ơi !
tình ơi trong một kiếp đời
đổi thay thay đổi một thời rã tan....!
TÌNH TAN NHƯ LÁ THU TÀN
Tình tan như lá thu tàn
như mưa đổ lệ bay ngang ngập trời
lệ sầu rơi rớt người ơi
lệ còn rơi mãi trong đời như mưa
lệ giờ lệ đã thành thơ
như mưa tuôn chảy trên bờ suối cao
trời còn giông gió lao xao
tình yêu còn mãi xanh xao bẽ bàng
hoa nào hoa chẳng úa tàn
tình nào tình chẳng điêu tàn như hoa
đã sanh vào kiếp người ta
yêu là để khổ ai mà biết chăng !
ngày nào vui lắm có nàng
giờ đây buồn lắm bởi nàng ra đi !
tình yêu nào cũng biệt ly
chữ tình là chữ sầu bi của đời..!!!
THIÊN NHIÊN TẠO HÓA
Trên trời còn có chim bay
dưới sông cá lội từng bầy ai ơi
loài người trong đó có tôi
sanh chi đông thế ngập trời hành tinh
trời sanh chi đó có mình
sanh chi để khổ cho mình cô đơn
thà không sanh còn hơn
sanh làm cá lội lơn tơn cũng buồn
làm chi cho gió hết buồn
cho mây đổ lệ cho tuôn giọt sầu
thôi thì làm nắng trên cao
làm mưa đổ xuống rì rào đêm khuya
đừng làm con cá lia thia
để mà đá lộn đầm đìa máu rơi
làm chi là cánh hoa đời
rồi hoa rớt rụng rơi rơi héo tàn
loài hoa biết nói hồng nhan
thế nào hoa cũng héo tàn như hoa
trong vườn yêu sắc đậm đà
một thời rồi cũng phôi pha sắc hồng...!
HOA NÀO RỒI CŨNG LẤY CHỒNG
Hoa nào rồi cũng lấy chồng
hoa nào rồi cũng đem lòng nhớ thương
hoa nào có sắc có hương
có gai thật nhọn gây thương tích người
hoa đâm vào trái tim tôi
cho tim đổ máu một đời thương đau
tình nào tình chẳng đeo sầu
tình nào tình chẳng mang bao nỗi buồn !
mưa nào mưa chẳng tuôn tuôn
lệ nào lệ chẳng điên cuồng vì yêu
khóc thương đời lắm thật nhiều
khóc là khóc mãi sầu nhiều như mưa
tình nào tình chẳng giăng tơ
thơ nào thơ chẳng kéo tơ cho sầu
tim nào tim chẳng nhói đau
khi tình ai đã qua cầu đắng cay...!!!
BIỂN ƠI TÌNH BIỂN BAO LA
Biển ơi tình biển bao la
trùng dương bát ngát đậm đà mênh mông
sông xanh ngàn cõi muôn dòng
đổ xô về biển thành dòng đại dương
biển là mẹ của tình thương
bao trùng khắp cả muôn hương ấm lòng
dù bao sóng gió bềnh bồng
vẫn là biển cả theo dòng thời gian
dù cho bất tận thời gian
vẫn còn biển sóng ngập tràn tình ai
dù cho trái đất tròn xoay
cũng là mãi biển hoài hoài ai ơi
biên xanh cùng ánh mặt trời
ngàn năm rực rỡ muôn đời hùng anh
vẫn là mãi mãi biển xanh
dù trời cao thấp vẫn tình thiên thu...
dù trên cao có sương mù
dù cho trời đất âm u gió lùa
tình nào của biển ta ưa
mơ về biển cả bến bờ yêu thương...!
TÌNH TA LÀ BIỂN MÊNH MÔNG
Tình ta là biển mênh mông
lòng ta là cả một dòng sông xanh
tim ta ngàn giấc mộng lành
hồn ta là một hành trình viễn du
biển trời dù có âm u
hồn ta tỏa sáng thiên thu đất trời
mênh mông bèo nước xa vời
với mây cùng gió với trời bao la
ngàn sao cùng dãi thiên hà
gió trăng cùng nước cao xa hãi hùng
mây cao trời nước lạnh lùng
ngàn năm muôn thuở theo cùng gió bay
biển trời rộng khắp ngàn cây
sông sâu nước biếc tràn đầy ai ơi
ta như nước cuốn theo đời
lòng ta nhiều lắm một trời thương đau
trời thu lạnh lắm trên cao
ta cùng trăng đó treo sầu lững lơ
ngàn năm ta mãi giăng tơ
triệu năm ta cũng làm thơ ta buồn...!!!
biển ơi ! biển chớ có buồn
để ta buôn mãi cho tuôn lệ sầu
đời là một cõi thương đau
tình là một cõi kéo sầu lê thê.....!!!
MÊNH MÔNG MỘT KHOẢNG ĐẤT TRỜI
Mênh mông một khoảng đất trời
rừng xanh bát ngát biển ơi xanh rờn
nghìn trùng sơn hải sắc son
lời ca tiếng nhạc hãy còn ngân vang
ta đi giữa chốn mây ngàn
rừng xanh còn vọng tiếng đàn muôn thu
trời cao còn có sương mù
đất trời xanh thẳm âm u núi đồi
hồn thiêng còn đó trong tôi
làm sao ai biết tôi người thiên tiên
trần gian đất lạ tôi ghiền
nên tôi tìm đến một phen với đời
trăm năm tôi sẽ về trời
bởi tôi đã chán kiếp người khổ đau
ngàn năm muôn kiếp mai sau
khóc thương đời lắm thơ trào lệ tuôn
thơ ơi tình mãi khơi nguồn
mưa tuôn mắt lệ, tình tuôn giọt sầu
trời ơi đời quá khổ đau
dung nhan tàn úa phai màu sắc hương..!
ƯỚC MƠ VỀ CÕI THIÊN ĐƯỜNG
Ước về cõi thiên đường
để quên đau khổ tai ương cõi đời
đất trời muôn thủa trong tôi
phong quang cảnh vật sáng ngời muôn trăng
để tôi tìm đến chị Hằng
làm thơ phiền muộn cho tan nỗi sầu
để quên đời lắm thương đau
ai gieo máu lệ ngập sầu trong tôi !
đêm nay tôi ngắm mây trời
trăng treo lơ lững tôi ơi lạnh lùng
mưa khuya rừng núi lạnh lùng
rừng xanh buốt giá mịt mùng đêm thâu
tình ơi ! là vạn nỗi sầu
cho tôi nhung nhớ ngàn sau mãi còn
nhớ người thuở ấy thon thon
mà tôi say đắm trông mòn mắt yêu
rừng hoang giờ đã tịch liêu
suối mơ giờ đã tràn nhiều như mưa
mưa thu cùng gió lơ thơ
gió ơi lạnh lẽo tình mơ suối ngàn...
hồn tôi phiêu lãng lang thang
tình tôi giờ đã ngập tràn trên mây
vẫn còn mê đắm hương say
trên môi em đó ngày nào ta hôn....!!!
QUÀ TẶNG CỦA EM
Em như tơ liểu buông mành
em như là gió cho anh hương đời
em cho anh một bờ môi
để anh say đắm suốt đời bên ai...
cho anh hương vị hoa lài
hương thơm kỳ diệu tình say sắc hồng
cho anh mái tóc bềnh bồng
dáng em mềm mại thon thon tuyệt vời !
em cho anh một nụ cười
rất là tuyệt đẹp ai ơi đắm lòng
cho tôi cả một vườn hồng
rất là quyến rủ cho lòng anh mê
cho tình tôi đó lê thê
ước mong ngày đó đi về có nhau
cho tôi suối tóc lao xao
hồ thu nổi sóng hoa đào xinh tươi
cho tôi ánh sáng mặt trời
luôn làm rực sáng cuộc đời của tôi
cho đêm trăng sáng rạng ngời
cho tình ta đó muôn đời bên nhau..!
TƯƠNG TƯ
Bài thơ này mình làm lúc 18 tuổi
Bởi em là đấy một loài hoa
nên suối tình thơ chảy thiết tha
ta đã yêu rồi em có biết
yêu nàng thiếu nữ của lòng ta
tình yêu ai biết đến từ đâu
và để lòng ta gợn mối sầu
mà ta đã khắc sâu hình bóng
trong đáy hồn ta tợ biển sâu !
ta đã yêu rồi nên khổ đau
nhớ em đằng đẳng suốt đêm thâu
nên hồn thơ đó nay đà chết
trong cõi lòng ta luôn nhớ nhau
nhớ nhau vì bởi đã yêu yêu
đã nhớ trời ơi vạn buổi chiều
nhớ lắm người ơi ta nhớ lắm
buồn ơi buồn lắm biết bao nhiêu..!
BUỒN LÀM CHI NỮA AI ƠI
Buồn làm chi nữa ai ơi
đừng buồn chi nữa cho người héo hon
chỉ là một chút cỏn con
trăm năm là hết có còn chi đâu !
Ta ơi ! đừng để cho sầu
cho hoa héo úa cho đau cõi lòng
cho tình mây nước mênh mông
cho nguồn thơ lạnh trên dòng Thương
cho phai hương sắc má hường
cho hoa sớm nở tối buồn sắc phai
cho tan cho nát hình hài
chỉ vì hai chữ tình ai bẻ bàng !
chỉ là một thuở trần gian
tình yêu rồi cũng điêu tàn mà thôi
đau thương nhiều lắm trong đời
vì người nhân thế đem lời khen chê
thế gian là một cõi mê
rồi ai cũng thế đi về lẻ loi
trăm năm tiếng khóc tiếng cười
buồn nhiều vui ít than ôi kiếp người...!
nhạc sầu phủ lấp đời tôi
gió mưa đời lắm ai ôi não nề
tình đời mưa nắng lê thê
đau thương còn mãi bộn bề trần gian..!
LÀ THẾ ĐẤY CẢ MỘT ĐỜI ĐAU KHỔ
Là thế đấy cả một đời đau khổ
để rồi buồn muôn kiếp vạn nghìn năm
sanh ra làm kiếp con tằm
nhả tơ trả nợ ta nằm ăn dâu
nên thơ ta đó giải sầu
để lòng khuây lãng cơn đau nguôi dần
sanh ra trong cõi trần gian
để vui để khổ thở than với đời
được sanh ra ở trong đời
đau thương nhiều lắm kiếp người khổ đau
trời ơi đâu biết làm sao
thôi đành phải chịu biết sao bây giờ !
thôi thì làm kiếp nhả tơ
tơ tằm tôi nhả thành thơ tôi buồn
cho sầu như lệ mưa tuôn
thơ tuôn tuôn chảy như nguồn suối reo
buồn ơi ta lại buồn teo
rừng sâu núi thẳm hắc hiu nỗi tình
đau thương chồng chất đời mình
như trăng héo úa khi tình rả tan.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét