https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2016

THƠ TÌNH LÃNG MẠN (TT)

Đêm nay buồn lắm ngắm mây trời
Gió mãi rồi đây mưa lá rơi
Mưa vẫn rơi hoài cho lá rụng
Trong hồ thu đó cá bơi bơi...!

Bao giờ thôi gió lá thôi rơi
Và nắng tình yêu lan khắp nơi
Nắng của ngàn năm muôn kiếp trước
Rồi mưa cùng nắng chạnh lòng tôi !

Buồn ơi một kiếp mãi đi hoang
Nên đã lang thang khắp địa đàng
Sông nước tràng giang trùng điệp điệp
Chỉ là mộng mỵ với mơ hoang !

Ta đã sanh ra một kiếp người
Chỉ là gió thoảng với mây trôi
Đời ta là khói sương mờ ảo
Trong kiếp phong ba của cuộc đời !   

Một kiếp phong trần với gió sương
Yêu đương chi nữa để thêm buồn
Tình là chiếc bóng thời gian ảo
Nay đã xa rồi với vấn vương....!

Nhớ thương chi nữa tình dang dở
Những mảnh tình qua đổ lệ nhòa
Thôi hết rồi em người một ngã
Tiếc làm chi nữa buổi chia xa.....!

(CTVL xin tặng cho những ai đã nếm mùi cay đắng trong tình yêu)                    

Ta đi đi giữa trần gian
Giữa trời mây nước thênh thang núi đồi
Ta đi đi giữa đất trời
Núi non trùng điệp cá bơi trong hồ
Ngàn trùng biển cả san hô
Giông to gió lớn sóng xô biển tràn
Ta đi nơi cõi địa đàng
Ta nằm ta ngủ mơ màng dưới trăng
Tình yêu ơi ! Khúc nhạc vàng
Nhạc Rừng Khuya đó mênh mang gió chiều
Chỉ là hai chữ tình yêu
Mà người nhân thế rất nhiều khổ đau
Đời là một khúc nhạc sầu
Nhạc lâm ly quá biển sâu núi rừng
Hồn ta thơ thẩn lưng chừng
Ta đi với gió bay cùng với mây
Rừng cao nguyên một đêm này
Lá còn rơi mãi đêm ngày mưa rơi
Xa rồi dĩ vãng người ơi
Để ta ngồi đó nhìn trời bao la.....(15 phút xktt)  
TU TIỀN TU BẠC ĐÔ LA
TU MÀ DỐI THẾ LÀM MA SAU NÀY
THÀNH TÂM VỀ CÕI BỒNG LAI
CÒN MÀ TU GIẢ ĐỌA ĐÀY NGÀN NĂM
TU SAO VỀ CÕI PHẬT ĐÀNG
SAU THÀNH PHẬT ĐẠO TRẦN GIAN CỨU ĐỜI
ĐỪNG TU GIẢ DỐI AI ƠI
TỘI VỚI PHẬT TRỜI MUÔN KIẾP ĐỌA SA
TU NHƯ LỜI DẠY THÍCH CA
TU MÀ CHÂN CHÁNH DI ĐÀ RƯỚC LÊN
ĐỜI ĐỜI HẠNH PHÚC TRIỀN MIÊN
RONG CHƠI NGÀY THÁNG NƠI MIỀN TÂY PHƯƠNG
VINH QUANG NƠI CÕI PHẬT ĐƯỜNG
MÌNH VÀNG VÓC NGỌC PHẬT THƯƠNG ĐỘ NGƯỜI
TU MÀ CHÂN CHÍNH TƯƠI CƯỜI
VỀ SAU TA SẼ ĐỨNG NGỒI TÒA SEN
CÒN TU GIẢ DỐI ĐỜI ĐEN
LINH HỒN TỘI LỖI THẤP HÈN NGỤC MÔN
TU HÀNH CHỚ CÓ THUA HƠN
THÙ HẰN GANH TỴ THÌ BUỒN KIẾP SAU
TÂY PHƯƠNG ĐẤT PHẬT RẤT GIÀU
TU MÀ CHÂN CHÁNH VỀ SAU AN NHÀN
MUÔN ĐỜI SẼ ĐƯỢC BÌNH AN
VÔ CÙNG HẠNH PHÚC MUÔN NGÀN NĂM SAU !


Ta muốn viết mùa thu trong nắng ấm
Để hồn thu còn đó ngủ trên mây
Cho ta nhìn thu đến lá vàng bay
Lá rơi mãi ngất ngây màu nắng nhạt
Thu là đấy mây mùa thu bàng bạc
Gió mưa còn rơi rớt suốt canh thâu
Ta nhìn trăng nhìn lá úa ưu sầu   
Rồi trăng đó phai mau như gió thoảng
Là thế đấy bóng thời gian chớp nhoáng
Như hoa kia tàn tạ sắc hương phai
Đẹp một thời hương sắc đắm tình say
Rồi hoa úa tàn phai ôi mấy chốc
Là em đấy dáng trang đài liểu ngọc
Nhan sắc em đẹp tợ dáng Hằng Nga
Cho người si vì vẻ đẹp kiêu xa
Bởi nhan sắc em rất là diễm lệ
Rồi đau thương điêu tàn trên cõi thế
Chỉ một thời nhan sắc cũng phai mau  
Để là yêu rồi đấy phải khổ đau
Thời con gái cũng chỉ là một thuở
Tuổi xuân xưa để lòng buồn nhung nhớ
Vì mùa xuân lặng lẽ cứ trôi qua
Ta buồn đau khi nhìn ánh trăng tà
Là đau đớn là xót xa trăm lệ
Tình là thế ai ơi là thế thế
Đời là buồn là lệ đổ tuôn tuôn
Có còn chi khi thân thể hao mòn
Chỉ còn đó một linh hồn trơ trọi
Ô thời gian chẳng ai buồn mong mỏi
Đau thương đời phủ lấp bụi trần gian
Để hôm nay ta ngồi ngắm trăng vàng
Trăng lặng lẽ với thời gian vô tận.......



CÔ ĐƠN LÀ ĐIÊN !

không chồng không vợ là điên
đơn thân độc mã thì điên tới già !
ai người an ủi cho ta
khi ta đau ốm ai mà nâng niu !
tủi thân là lúc xế chiều
thật đầy nước mắt tiêu điều ai ơi !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét