Cô tôi là đấy Phi Nga
Là người nhan sắc mặn mà An Giang
Một thời vang bóng dung nhan
Là người đẹp nhất An Giang một thời
Tiếng thơm lừng lẩy vang trời
Ai cũng biết là người đoan trang
Công dung ngôn hạnh đàng hoàng
Cô là gương mẫu cho đàn nữ sinh
Qua rồi thôi hết thời xanh
Cô tôi nay đã không còn trẻ trung
Thương cô một kiếp hồng nhan
Với thời gian cũng phai tàn sắc hương
Thế gian là kiếp đoạn trường
Thế gian là cõi vô thường đỗi thay
Tuổi xuân rất ngắn không dài
Dù cho có đẹp cũng phai cũng tàn
Phải chi chẵng có thời gian
Mọi người mãi trẻ đâu tàn như hoa
Xót xa trong kiếp người ta
Ai ai cũng thế cũng già than ôi
Âu là luật của ông trời
Chim sa cá lặn một thời cũng phai
Đớn đau chua xót hình hài
Năm tàn tháng lụn ai ai cũng buồn
Trời thương trời khóc mưa tuôn
Người thương người khóc má hường phôi pha!
Đớn đau trong kiếp người ta
Tu là cõi phúc, tình là dây oan ( Nguyễn Du)
Còn đâu hương sắc hồng nhan
Một thời son sắc cũng tàn phai mau
Cuộc đời càng nghỉ càng đau
Trăm năm rồi cũng bể dâu một đời
thương cô chẳng nói nên lời
Tiếc cho cô lắm một thời sắc hương
Than ôi một cõi vô thường
Là lời phật nói đoạn trường thế gian
Xót thương cho phận hồng nhan...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét