Trời cuối thu rồi ai biết không
Đêm khuya buồn lắm lạnh vô cùng
Trăng lên lặng lẽ rồi trăng lặn
Buồn lắm người ơi ta nhớ mong !
Nhớ mong chi nữa tình dang dở
Tình đã qua rồi như gió bay
Như thể hoàng hôn vừa chợp tắt
Thả hồn theo đó gió heo may !
Gió ơi lạnh lắm cõi lòng ta
Ta ngắm trăng vàng ta xót xa
Có nghĩa gì đâu là mộng ảo
Một thời thơ ấu đã bay qua !
Ai cũng một thời tuổi ấu thơ
Tuổi thiên thần ấy đẹp như mơ
Rồi hết thời gian như chiếc bóng
Đau thương từ đó đến bây giờ !
Thơ ngẩn ngơ lòng ta đớn đau
Đời người như một giấc chiêm bao
Thời gian thoăn thoắc trôi qua cửa
Trong cõi đau thương vạn khồi sầu !
Rồi mùa đông đến tiễn thu đi
Đông đứng nhìn thu để biệt ly
Ta khóc em ơi sầu lá úa
Nghe hồn thu thảo lệ trên mi......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét