Lặng nghe làn gió mơn man
Tình tôi giờ đã tràn lan núi rừng
Gió đưa cành lá lưng chừng
Tiếng chim ríu rít trên cành xa xa
Rừng xanh muôn kiếp vẫn là
Với em một thuở để mà say sưa
Chơi vơi vào cõi mộng mơ
Rừng xanh tình khúc nên thơ tuyệt vời
Gió đi cùng với mây trôi
Có ai biết được tình tôi với nàng?
Phải đây là cõi thiên đàng
Để rong chơi mãi với nàng mình yêu
Nhưng không,không phải muôn chiều
Rừng xưa giờ đã quạnh hiu bóng nàng
Chỉ là một giấc mơ vàng
Chỉ là một giấc mơ hoang sau cùng
Biết em về cõi muôn trùng
Nhớ em một thuở mặn nồng cùng nhau
Nhớ người mặt ngọc, thảm sầu
Hởi ơi ! muôn kiếp còn đau đớn lòng
Rừng xưa giờ quá mênh mông
Tình xưa ai để cho lòng héo hon
Một thời để nhớ xanh xao
Cả đời không thể dể nào ta quên
Nhớ em đôi mắt nhung huyền
Bởi yêu đắm đuối mình điên với nàng
Ước mơ giờ đã phai tàn
Tìm đâu được cõi thiên đàng xa xưa
Nhớ ai một buổi chiều mơ
Nhớ em rừng thẩm nên thơ tuyệt trần
Tình yêu ôi đã chóng tàn
Tình yêu giờ đã sang ngang hết rồi
Mênh mông mây nước lưng đồi
Rừng nên thơ lắm muôn đời nào quên
Ôi triền miên ! nhớ triền miên
Nhớ ai ai đó trên miền núi cao
Tinh yêu ôi rất dạt dào
Với em một thuở ngọt ngào tình ta
Người về một cõi tình xa
Để ta thương nhớ để mà đớn đau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét