Tính tôi hay nói tào lao
Viết cho vui nhé xúm nhau lại cười
Thơ tôi khỉ khọt người ơi
Viết cho người khóc người cười nhăn răng
Người về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng khỉ cười
Ta là gốc khỉ đười ươi
Nên ta tánh khỉ hay cười cho vui !
Để quên đời quá ngậm ngùi
Biết bao cảnh khổ trong đời xót xa
Trăm năm trong kiếp người ta
Yêu là gốc khổ tình là gốc đau (lời Phật dạy)
Cây nào cũng lá xanh xao
Tình nào chẳng khổ chẳng đau trong đời !
Cho nên nuôi khỉ để chơi
Nhăn răng như khỉ cho vơi nỗi sầu
Tình nào chẳng trước thì sau
Trăm năm rồi cũng thay màu gió trăng (Chuyện tình hay đổi thay)
Cười vui lẫn lộn trần gian
Biết bao cảnh khổ ngập tràn lệ rơi
Khóc la nhiều lắm trong đời
Mấy ai hạnh phúc kiếp người trần gian
Có ai về bến sông Hàn
Đêm đêm múc ánh trăng vàng cùng ta
Để nhìn trăng với muôn hoa
Đàn yêu ta gãy tình xa gió ngàn
Đêm thu ta ngắm trăng tàn
Rồi ta nằm đó mơ màng với thu
Mùa thu có gió vi vu
Có trăng héo úa mịt mù gió bay
Có mưa cùng nước vơi đầy
Để ta cùng với bên ai nồng nàn
Mưa thu còn mãi tràn lan
Lá còn rơi mãi lá vàng lơ thơ
Rồi ta múc ánh trăng mơ
Để ta cùng uống trăng mờ bên ai
Rồi ta nhìn ánh trăng say
Để nghe lá rụng ngất ngây với nàng
Đêm nay ngắm lá thu tàn
Cùng ai ai đó mơ màng với thu !
(Thơ bi hài kịch tâm lý xã hội con người , thư giản cuối tuần bạn nhé )
CHỈ LÀ KHOẢNH KHẮC TRẦN GIAN
Chỉ là khoảnh khắc trần gian
Khi vui muốn khóc lệ tràn thâu canh
Tuổi thơ giờ đã xa cành
Lá xanh đổi sắc lá thành phôi phai
Rồi thu vàng úa lá bay
Ta ngồi ta khóc lệ đầy trăm năm
Đớn đau nhiều quá âm thầm
Sanh ra làm kiếp con tầm khổ đau
Kiếp tầm trả nợ ăn dâu (nợ đời ban cho đủ các thứ)
Nên ta ngồi viết thơ sầu như điên
Suối thơ tình ái triền miên
Mãi còn đổ xuống như điên với đời
Ta là gốc khỉ ai ơi
Nên ta ngồi viết thơ cười ta đau
Trăm năm cũng bạc mái đầu
Mấy ai thoát khỏi cây cầu đắng cay !!! ??? (trăm năm !)
NGƯỜI VỀ CÓ NHỚ TA CHĂNG
Người về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng khỉ cười
Khỉ kia có khác chi người
Khỉ hay ngồi đó khỉ cười mình ênh
Biển trời thăm thẳm mông mênh
Khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười
Ta là gốc khỉ hay cười
Nên ta cười mãi cho đời quên đau
Tình vui hạnh phúc buổi đầu
Rồi tình đau khổ âu sầu về sau
Tình như cây lá thay màu
Lá thu vàng úa lá sầu bay đi
Tình thường ly biệt biệt ly
Cho người ờ lại sầu bi suốt đời
Tình như thay áo người ơi
Chưa vui sum hợp để rồi chia tay
Tình kia không cánh mà bay
Bay như lá cánh chim bay cuối trời
Như mùa lá đổ thu rơi
Cho ai ngồi khóc suốt đới nghìn năm
Cho ai đau đớn âm thầm
Mà người gieo thảm cam tâm lạnh lùng
Tình ly như thể mưa phùn
Lâm râm mưa mãi ngàn trùng biển khơi
Tình ly đôi ngã đường đời
Kẻ ra đi đó một người bỏ quên
Đời là biển khổ triền miên
Còn yêu còn khổ liên miên với tình !
Cô đơn mình lại với mình
Đau thương nhiều quá chữ tình thế gian
Cho ta ngồi đó ngắm trăng
Ta mơ về cõi Phật Đàng mai sau !
Thế gian có một cây cầu
Là cầu cay đắng kiếp sầu thế nhân !
Viết cho vui nhé xúm nhau lại cười
Thơ tôi khỉ khọt người ơi
Viết cho người khóc người cười nhăn răng
Người về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng khỉ cười
Ta là gốc khỉ đười ươi
Nên ta tánh khỉ hay cười cho vui !
Để quên đời quá ngậm ngùi
Biết bao cảnh khổ trong đời xót xa
Trăm năm trong kiếp người ta
Yêu là gốc khổ tình là gốc đau (lời Phật dạy)
Cây nào cũng lá xanh xao
Tình nào chẳng khổ chẳng đau trong đời !
Cho nên nuôi khỉ để chơi
Nhăn răng như khỉ cho vơi nỗi sầu
Tình nào chẳng trước thì sau
Trăm năm rồi cũng thay màu gió trăng (Chuyện tình hay đổi thay)
Cười vui lẫn lộn trần gian
Biết bao cảnh khổ ngập tràn lệ rơi
Khóc la nhiều lắm trong đời
Mấy ai hạnh phúc kiếp người trần gian
Có ai về bến sông Hàn
Đêm đêm múc ánh trăng vàng cùng ta
Để nhìn trăng với muôn hoa
Đàn yêu ta gãy tình xa gió ngàn
Đêm thu ta ngắm trăng tàn
Rồi ta nằm đó mơ màng với thu
Mùa thu có gió vi vu
Có trăng héo úa mịt mù gió bay
Có mưa cùng nước vơi đầy
Để ta cùng với bên ai nồng nàn
Mưa thu còn mãi tràn lan
Lá còn rơi mãi lá vàng lơ thơ
Rồi ta múc ánh trăng mơ
Để ta cùng uống trăng mờ bên ai
Rồi ta nhìn ánh trăng say
Để nghe lá rụng ngất ngây với nàng
Đêm nay ngắm lá thu tàn
Cùng ai ai đó mơ màng với thu !
(Thơ bi hài kịch tâm lý xã hội con người , thư giản cuối tuần bạn nhé )
CHỈ LÀ KHOẢNH KHẮC TRẦN GIAN
Chỉ là khoảnh khắc trần gian
Khi vui muốn khóc lệ tràn thâu canh
Tuổi thơ giờ đã xa cành
Lá xanh đổi sắc lá thành phôi phai
Rồi thu vàng úa lá bay
Ta ngồi ta khóc lệ đầy trăm năm
Đớn đau nhiều quá âm thầm
Sanh ra làm kiếp con tầm khổ đau
Kiếp tầm trả nợ ăn dâu (nợ đời ban cho đủ các thứ)
Nên ta ngồi viết thơ sầu như điên
Suối thơ tình ái triền miên
Mãi còn đổ xuống như điên với đời
Ta là gốc khỉ ai ơi
Nên ta ngồi viết thơ cười ta đau
Trăm năm cũng bạc mái đầu
Mấy ai thoát khỏi cây cầu đắng cay !!! ??? (trăm năm !)
NGƯỜI VỀ CÓ NHỚ TA CHĂNG
Người về có nhớ ta chăng
Ta về ta nhớ hàm răng khỉ cười
Khỉ kia có khác chi người
Khỉ hay ngồi đó khỉ cười mình ênh
Biển trời thăm thẳm mông mênh
Khi vui muốn khóc buồn tênh lại cười
Ta là gốc khỉ hay cười
Nên ta cười mãi cho đời quên đau
Tình vui hạnh phúc buổi đầu
Rồi tình đau khổ âu sầu về sau
Tình như cây lá thay màu
Lá thu vàng úa lá sầu bay đi
Tình thường ly biệt biệt ly
Cho người ờ lại sầu bi suốt đời
Tình như thay áo người ơi
Chưa vui sum hợp để rồi chia tay
Tình kia không cánh mà bay
Bay như lá cánh chim bay cuối trời
Như mùa lá đổ thu rơi
Cho ai ngồi khóc suốt đới nghìn năm
Cho ai đau đớn âm thầm
Mà người gieo thảm cam tâm lạnh lùng
Tình ly như thể mưa phùn
Lâm râm mưa mãi ngàn trùng biển khơi
Tình ly đôi ngã đường đời
Kẻ ra đi đó một người bỏ quên
Đời là biển khổ triền miên
Còn yêu còn khổ liên miên với tình !
Cô đơn mình lại với mình
Đau thương nhiều quá chữ tình thế gian
Cho ta ngồi đó ngắm trăng
Ta mơ về cõi Phật Đàng mai sau !
Thế gian có một cây cầu
Là cầu cay đắng kiếp sầu thế nhân !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét