https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

71 VÌ YÊU NÊN PHẢI KHỔ

Xuân Diệu nói rằng
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẵng được bao nhiêu
Người ta phụ hoặc thờ ơ chẵn biết
Lúc gần gủi cũng như giờ ly biệt
Tưởng trăng tàn hoa tạ giữa hồn tan...

Bài thơ này đọc nghe rất dễ thương vô cùng, còn tôi thì

Yêu là chết trong lòng không phải ít
Khổ rất nhiều bởi hai chư tình yêu
Khắp năm châu lệ đẫm xót xa nhiều
Cả bốn biển ngập tràn ôi nước mắt

Khóc vì tình nghe lòng đau quặn thắt
Lại còn dời nhiều cảnh khổ trái ngang
Ôi đau thương tràn ngập cả trần gian
Từ nguyên thủy đến giờ không chấm dứt

Ôi thê thảm chuyện tình trên mặt đất
Có ai đâu không khổ nói nghe đi
Rồi nổi buồn ly biệt với biệt ly
Người mỗi ngã trời ơi ! Ngàn nổi khổ

Nên phật nói cuộc đời là bể khổ
Có sướng vui chỉ ít ỏi mà thôi
Khóc rất nhiều nhưng cười chỉ tí thôi
Có ai sướng cả một đời không khổ?

Mà nếu không, đời buồn tênh cũng lỗ
Thôi vậy thì cứ mặt kệ ra sao
Ôi chữ tình chẵn biết nói làm sao?
Yêu với khổ vì yêu nên phải khổ ...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét