CUNG TRẦM VŨ LANG HỌA THƠ XƯA CỦA AI ĐÓ MÀ MÌNH KHÔNG NHỚ
Người về người nhớ ta chăng
ta về ta nhớ hàm răng người cười !
CTVL họa :
NGƯỜI VỀ NGƯỜI NHỚ TA CHĂNG
Người về người nhớ ta chăng
ta về ta nhớ hàm răng ta buồn
ta buồn vì phải lạnh lùng
đêm đêm ta phải vô mùng mình ta !
người về cá lặn chim sa
bỏ ta ở lai đậm đà nhớ thương
nhớ nàng ta nhớ mùi hương
ở trên môi đó ta thường hôn em !
người về ta ngủ đêm đêm
để ta nằm nhớ trái tim của nàng
môi yêu tình ái nhịp nhàng
ta bay tìm cõi thiên đàng bên ai !
tình còn bốc lửa tình say
tim ta bừng cháy muôn ngày vì yêu
tình yêu như ngọn gió chiều
gió lên cao mãi như diều lên mây !
tình là núi thẳm rừng cây
tình là ngọn gió tung bay ngàn đời
tình là định luật của Trời
Trời thương Trời bắt loài người yêu nhau !
từ ngàn xưa đến ngàn sau
đố ai thoát khỏi tình nào giăng tơ !
người về ta nhớ ta mơ
ta về ta bổng dại khờ vì yêu !
gió trăng là gió trăng chiều
hôn mê trong cõi tình yêu ấm nồng
người về người nhớ ta không
ta về ta ngóng bên sông ta chờ !
tình ta là ánh trăng thơ
bến yêu ta đợi, bến mơ ta buồn
còn đây mùi của môi hôn
cho ta muôn kiếp thấy hồn còn mê !
người về mưa gió lê thê
ta mơ muôn kiếp cận kề bên ai
trong hồn ta mãi còn say
tình là bất tử ta nầy không quên !
ta mơ nằm thấy trái tim
của ai ai đó bồng bềnh trên môi
cho ta nồng ấm cuộc đời
bởi vì ta đó là người yêu em !
Người về người nhớ ta chăng
ta về ta nhớ hàm răng người cười !
CTVL họa :
NGƯỜI VỀ NGƯỜI NHỚ TA CHĂNG
Người về người nhớ ta chăng
ta về ta nhớ hàm răng ta buồn
ta buồn vì phải lạnh lùng
đêm đêm ta phải vô mùng mình ta !
người về cá lặn chim sa
bỏ ta ở lai đậm đà nhớ thương
nhớ nàng ta nhớ mùi hương
ở trên môi đó ta thường hôn em !
người về ta ngủ đêm đêm
để ta nằm nhớ trái tim của nàng
môi yêu tình ái nhịp nhàng
ta bay tìm cõi thiên đàng bên ai !
tình còn bốc lửa tình say
tim ta bừng cháy muôn ngày vì yêu
tình yêu như ngọn gió chiều
gió lên cao mãi như diều lên mây !
tình là núi thẳm rừng cây
tình là ngọn gió tung bay ngàn đời
tình là định luật của Trời
Trời thương Trời bắt loài người yêu nhau !
từ ngàn xưa đến ngàn sau
đố ai thoát khỏi tình nào giăng tơ !
người về ta nhớ ta mơ
ta về ta bổng dại khờ vì yêu !
gió trăng là gió trăng chiều
hôn mê trong cõi tình yêu ấm nồng
người về người nhớ ta không
ta về ta ngóng bên sông ta chờ !
tình ta là ánh trăng thơ
bến yêu ta đợi, bến mơ ta buồn
còn đây mùi của môi hôn
cho ta muôn kiếp thấy hồn còn mê !
người về mưa gió lê thê
ta mơ muôn kiếp cận kề bên ai
trong hồn ta mãi còn say
tình là bất tử ta nầy không quên !
ta mơ nằm thấy trái tim
của ai ai đó bồng bềnh trên môi
cho ta nồng ấm cuộc đời
bởi vì ta đó là người yêu em !
MƯA ( thơ hài )
Mưa đi cho mát ông ơi
bởi con nực quá khi trời nắng lên
nắng hoài nắng mãi không yên
con nằm con ngũ như điên như khùng !
lổ tai con đó lùng bùng
mặt con choáng váng trông buồn thảm thê !
ra đi chẳng biết đường về
con tìm bóng mát xum xê bên đường !
ngày con tìm đến phố phường
bên con phố nhỏ tìm phương giải sầu
xuân nay nắng quá con rầu
tình ai bỏ chợ con đau nỗi lòng !
số con là số long đong
nên con chỉ thích mưa giông lạnh lùng
mưa con vui vẻ vô cùng
ngày con nằm ngủ tối mong phòng trà !
nghe nàng ca sĩ khóc la
thương vay khóc mướn tình là dây oan
kiếp đời tình ái đa đoan
mà nhờ đau khổ đoạn trường nên thơ !
cho chàng nhạc sĩ ngồi mơ
viết lên tình sử ngẫn ngơ triệu người
lời ca tình ái lên ngôi
cung đàn bất tử với đời thiên thu !
mưa ơi mưa cứ mịt mù
cây rung lá đổ lời ru bản đàn
cho tình ta mãi lang thang
ta đi trong cõi địa đàng mưa bay...
mưa ơi lạnh trái tim nầy
dù mưa có lạnh tình say ấm nồng
trong hồn thơ mãi đơm bông
như hoa như lá tình hong gió chiều !
lời thơ còn mãi nâng niu
cung đàn lãng tử phiêu diêu ngàn trùng
tóc mây ai đó bềnh bồng
ta mơ đến một bóng hồng xinh tươi..
mưa cho mát lạnh hồn tôi
để tôi ngồi viết muôn lời tình ca
tình yêu trong kiếp người ta
vui buồn lẫn lộn ai mà biết không !
bởi con nực quá khi trời nắng lên
nắng hoài nắng mãi không yên
con nằm con ngũ như điên như khùng !
lổ tai con đó lùng bùng
mặt con choáng váng trông buồn thảm thê !
ra đi chẳng biết đường về
con tìm bóng mát xum xê bên đường !
ngày con tìm đến phố phường
bên con phố nhỏ tìm phương giải sầu
xuân nay nắng quá con rầu
tình ai bỏ chợ con đau nỗi lòng !
số con là số long đong
nên con chỉ thích mưa giông lạnh lùng
mưa con vui vẻ vô cùng
ngày con nằm ngủ tối mong phòng trà !
nghe nàng ca sĩ khóc la
thương vay khóc mướn tình là dây oan
kiếp đời tình ái đa đoan
mà nhờ đau khổ đoạn trường nên thơ !
cho chàng nhạc sĩ ngồi mơ
viết lên tình sử ngẫn ngơ triệu người
lời ca tình ái lên ngôi
cung đàn bất tử với đời thiên thu !
mưa ơi mưa cứ mịt mù
cây rung lá đổ lời ru bản đàn
cho tình ta mãi lang thang
ta đi trong cõi địa đàng mưa bay...
mưa ơi lạnh trái tim nầy
dù mưa có lạnh tình say ấm nồng
trong hồn thơ mãi đơm bông
như hoa như lá tình hong gió chiều !
lời thơ còn mãi nâng niu
cung đàn lãng tử phiêu diêu ngàn trùng
tóc mây ai đó bềnh bồng
ta mơ đến một bóng hồng xinh tươi..
mưa cho mát lạnh hồn tôi
để tôi ngồi viết muôn lời tình ca
tình yêu trong kiếp người ta
vui buồn lẫn lộn ai mà biết không !
Anh chàng thi sĩ nhớ nụ cười.
Trả lờiXóata mơ nằm thấy trái tim
của ai ai đó bồng bềnh trên môi
cho ta nồng ấm cuộc đời
bởi vì ta đó là người yêu em !