LÀ THI SĨ
là thi sĩ nghĩa là rên với khóc
nghĩa là yêu mà chẳng được ai yêu !
nghĩa là yêu mà đau đớn muôn chiều
là có nghĩa yêu trong niềm tuyệt vọng...!
là thi sĩ nghĩa là mơ với mộng
là yêu cuồng ai đó đến điên say...
là bởi yêu không cần biết là ai
là có nghĩa yêu hoài không thể hết
là thi sĩ nghĩa là yêu đến chết
chết vẫn còn chưa hết được tình yêu
bởi vì tình ôi !.thật quá cao siêu
rất lãng mạng, thật nhiều trong tư tưởng
là thi sỉ xây thiên đường tưởng tượng
tưởng nhân gian là một cỏi thiên đàng
ôm trong mơ nhiều bóng dáng giai nhân
để ôm ấp,thở than và khóc lóc
rượu tình yêu không ai mời cũng nốc...!
để mơ say một bóng dáng thiên thần
rồi chìm sâu vào giấc ngủ miên man
tưởng lá đấy cỏi thiên đàng tại thế..!
là thi sĩ nghĩa là rên với rỉ
mơ theo trăng hồn thơ thẫn cùng mây (mượn ý thơ xuân diệu )
để linh hồn bay khắp cỏi thiên thai
lên tận cỏi tiên đài cao chất ngất
là thi sĩ lời thơ như bánh mật
là thiên đường trong cỏi thế mơ hoa
là thiên thu muôn kiếp lệ tuôn nhòa
là bởi nhớ tình xa muôn vạn kiếp....!
là thi sĩ để tình yêu ngũ thiếp
xây mộng vàng đài cát chuyện tình yêu
nên khổ đau tràn ngập cả muôn chiều
vì xây cất lâu đài trong tuyệt vọng....!
là thi sĩ muôn đời mơ với mộng
nên đau thương tràn ngập cỏi trần gian
đời đời sau dòng lệ thảm ly tan
là bởi đấy mơ màng trong ảo tưởng...!
ôi ! thi nhân một kiếp đời tưởng tượng
có ai đâu sung sướng được bao giờ...?
bởi tối ngày là chỉ có làm thơ
vì mơ mộng chuyện trên trời dưới đất....!
là thi sĩ nghĩa là người đánh mất
cả cuộc đời từ ở phía sau lưng
bởi bay cao lên tận cỏi lưng chừng
rồi tan biến trên cỏi trời bất tận
là thi sĩ nghĩa là đau với hận
chôn vạn sầu cho lấp nỗi đau thương
xây trời mơ trong một cỏi vô thường
nên là đấy thê lương và ảm đạm.....!
là thi sĩ xây mộng vàng thê thảm
có ai đâu hạnh phúc cỏi trần gian
cho đớn đau muôn kiếp lệ tuôn tràn
là thế đấy vở tan cùng đau khổ....!
là thi sĩ nghĩa là than với thở
mơ cung trăng vì tan vở tình yêu
ôi,,,! đớn đau tràn ngập cả muôn chiều
rồi than khóc cho đời mình bất hạnh....! ( như hàn mạc tử )
là thi sĩ nên hồn mình giá lạnh....
bởi hồn thơ bất hạnh cứ rên rên....
thôi trời cao mình cứ việc bay lên
thoát ra khỏi địa đàng quên tất cả.....!
nghĩa là yêu mà chẳng được ai yêu !
nghĩa là yêu mà đau đớn muôn chiều
là có nghĩa yêu trong niềm tuyệt vọng...!
là thi sĩ nghĩa là mơ với mộng
là yêu cuồng ai đó đến điên say...
là bởi yêu không cần biết là ai
là có nghĩa yêu hoài không thể hết
là thi sĩ nghĩa là yêu đến chết
chết vẫn còn chưa hết được tình yêu
bởi vì tình ôi !.thật quá cao siêu
rất lãng mạng, thật nhiều trong tư tưởng
là thi sỉ xây thiên đường tưởng tượng
tưởng nhân gian là một cỏi thiên đàng
ôm trong mơ nhiều bóng dáng giai nhân
để ôm ấp,thở than và khóc lóc
rượu tình yêu không ai mời cũng nốc...!
để mơ say một bóng dáng thiên thần
rồi chìm sâu vào giấc ngủ miên man
tưởng lá đấy cỏi thiên đàng tại thế..!
là thi sĩ nghĩa là rên với rỉ
mơ theo trăng hồn thơ thẫn cùng mây (mượn ý thơ xuân diệu )
để linh hồn bay khắp cỏi thiên thai
lên tận cỏi tiên đài cao chất ngất
là thi sĩ lời thơ như bánh mật
là thiên đường trong cỏi thế mơ hoa
là thiên thu muôn kiếp lệ tuôn nhòa
là bởi nhớ tình xa muôn vạn kiếp....!
là thi sĩ để tình yêu ngũ thiếp
xây mộng vàng đài cát chuyện tình yêu
nên khổ đau tràn ngập cả muôn chiều
vì xây cất lâu đài trong tuyệt vọng....!
là thi sĩ muôn đời mơ với mộng
nên đau thương tràn ngập cỏi trần gian
đời đời sau dòng lệ thảm ly tan
là bởi đấy mơ màng trong ảo tưởng...!
ôi ! thi nhân một kiếp đời tưởng tượng
có ai đâu sung sướng được bao giờ...?
bởi tối ngày là chỉ có làm thơ
vì mơ mộng chuyện trên trời dưới đất....!
là thi sĩ nghĩa là người đánh mất
cả cuộc đời từ ở phía sau lưng
bởi bay cao lên tận cỏi lưng chừng
rồi tan biến trên cỏi trời bất tận
là thi sĩ nghĩa là đau với hận
chôn vạn sầu cho lấp nỗi đau thương
xây trời mơ trong một cỏi vô thường
nên là đấy thê lương và ảm đạm.....!
là thi sĩ xây mộng vàng thê thảm
có ai đâu hạnh phúc cỏi trần gian
cho đớn đau muôn kiếp lệ tuôn tràn
là thế đấy vở tan cùng đau khổ....!
là thi sĩ nghĩa là than với thở
mơ cung trăng vì tan vở tình yêu
ôi,,,! đớn đau tràn ngập cả muôn chiều
rồi than khóc cho đời mình bất hạnh....! ( như hàn mạc tử )
là thi sĩ nên hồn mình giá lạnh....
bởi hồn thơ bất hạnh cứ rên rên....
thôi trời cao mình cứ việc bay lên
thoát ra khỏi địa đàng quên tất cả.....!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét