TẶNG ANH TIẾN TRÚC KÌNH YÊU
Tôi thường hay ói ra thơ
những đêm thu mộng trăng mờ nhớ em
những ngày xưa cũ êm êm
biết bao kỹ niệm êm đềm bên nhau
giờ trong giấc ngũ chiêm bao
nhớ ai tôi nhớ năm nào mình yêu
nhớ ai dáng dấp yêu kiều
đôi môi mọng đỏ những chiều mưa bay
để cho hồn đắm cơn say
những đêm mưa lạnh những ngày mình yêu
những chiều có gió hiu hiu
đã hôn ai đó những chiều mộng mơ
thuở xưa còn lắm dại khờ
chỉ yêu thôi nhé mà thơ chẳng buồn
giờ thì xa cách người thương
nên thơ chấp cành bốn phương ngập trời
chiều nay hồn vía chơi vơi
nhớ ai ai nhớ nhớ người năm xưa
một thời thơ ấu tuổi mơ
tuổi mong tuổi đợi tuổi chờ để yêu
tình tôi rực ánh nắng chiều
nhớ ơi là nhớ nàng kiều thuở xưa
chiều ơi ! chiều lại thẫn thờ
tình ai năm cũ mịt mờ chân mây....!
tình như còn mãi đâu đây
cho ta ngồi nhớ những ngày ấu thơ....!
những ngày xưa ấy mộng mơ
giờ không còn nữa tình xưa thuở nào....!!!
(10 phút bên nhà anh Tiến Trúc )
TRANG THƠ TÌNH BI HÀI CHỌC CƯỜI QUÝ VỊ CHO VUI !
BA NĂM TÌNH LANG THANG
Ba năm ngồi viết thơ khùng
ba năm tôi sống lạnh lùng mình tôi
ba năm đau khổ quá trời
ba năm vi tính cũng đời lẻ loi
Trời xanh Ông xuống mà coi
bao người hạnh phúc còn tôi một mình
ba năm mình lại với mình
ba năm ngồi viết thơ tình buồn tênh !
tình yêu nhân thế gập ghềnh
như trăng với nước bồng bềnh lang thang
cô đơn ngồi ngắm mây ngàn
số làm thi sĩ đời tàn ai ơi...!
khi vui vừa khóc vừa cười
khi buồn nhỏ lệ mắt ơi lệ nhòa
nghĩ suy trong kiếp người ta
người vui tấp nập, người là khổ đau !
nhân sinh một kiếp ưu sầu
bèo tôi sóng vổ tình nào cũng tan
trăm năm lá úa hoa tàn
trở về cát bụi hòa tan muôn loài
đời là một cỏi trần ai
tình là một cõi muôn ngày khổ đau
bến mơ muôn thảm ngàn sầu
đời là bể khổ ai nào nhớ cho !
THÓI ĐỜI
Thói đời thường bạc như vôi
bởi đời là thế kiếp người hơn thua
thắng thì sẽ được làm vua
có tiền có bạc chó hùa một phe !
còn ai nghèo khổ cho "DE"
bị đời biếm nhẻ khen chê đủ điều
giàu thì phách lối làm kiêu
vênh vênh tự đắc làm điều bất nhân
anh hùng hào kiệt giai nhân
ít ai có thể tới gần được đâu
kẻ sang thường có kẻ hầu
lên xe xuống ngựa biết bao an nhàn
rằng ta là đó cao sang
là ta đệ nhất địa đàng ai hơn
rồi trăm năm cũng sạch trơn
một xu dính túi cũng không đó mà
phù du một kiếp người ta
tình tiền danh lợi ra ma mấy hồi
đời ơi nữa khóc nữa cười
có ai dám chắc là tôi ngon lành !
họa tay ai biết cho rành
chỉ là một đám cỏ xanh lạnh lùng
nên tôi ngồi viết thơ khùng
cho người nhân thế điên khùng với tôi !
biệt ly buồn lắm ai ơi
buổi ra đi đó ngập trời tang thương
chỉ là một cõi vô thường
phù du ảo tưởng đoạn trường ai ơi !
nên thơ chẳng khóc thơ cười
thơ tuôn máu lệ với đời thương đau
thế nhân một kiếp ưu sầu
mấy ai hiểu được nỗi đau ngàn đời !
đời là biển khổ ai ơi
từ xưa Phật nói ai người nhớ chăng !
chỉ là một giấc mơ hoang
như hoa sớm nở tối tàn mà thôi !
Tôi thường hay ói ra thơ
những đêm thu mộng trăng mờ nhớ em
những ngày xưa cũ êm êm
biết bao kỹ niệm êm đềm bên nhau
giờ trong giấc ngũ chiêm bao
nhớ ai tôi nhớ năm nào mình yêu
nhớ ai dáng dấp yêu kiều
đôi môi mọng đỏ những chiều mưa bay
để cho hồn đắm cơn say
những đêm mưa lạnh những ngày mình yêu
những chiều có gió hiu hiu
đã hôn ai đó những chiều mộng mơ
thuở xưa còn lắm dại khờ
chỉ yêu thôi nhé mà thơ chẳng buồn
giờ thì xa cách người thương
nên thơ chấp cành bốn phương ngập trời
chiều nay hồn vía chơi vơi
nhớ ai ai nhớ nhớ người năm xưa
một thời thơ ấu tuổi mơ
tuổi mong tuổi đợi tuổi chờ để yêu
tình tôi rực ánh nắng chiều
nhớ ơi là nhớ nàng kiều thuở xưa
chiều ơi ! chiều lại thẫn thờ
tình ai năm cũ mịt mờ chân mây....!
tình như còn mãi đâu đây
cho ta ngồi nhớ những ngày ấu thơ....!
những ngày xưa ấy mộng mơ
giờ không còn nữa tình xưa thuở nào....!!!
(10 phút bên nhà anh Tiến Trúc )
TRANG THƠ TÌNH BI HÀI CHỌC CƯỜI QUÝ VỊ CHO VUI !
BA NĂM TÌNH LANG THANG
Ba năm ngồi viết thơ khùng
ba năm tôi sống lạnh lùng mình tôi
ba năm đau khổ quá trời
ba năm vi tính cũng đời lẻ loi
Trời xanh Ông xuống mà coi
bao người hạnh phúc còn tôi một mình
ba năm mình lại với mình
ba năm ngồi viết thơ tình buồn tênh !
tình yêu nhân thế gập ghềnh
như trăng với nước bồng bềnh lang thang
cô đơn ngồi ngắm mây ngàn
số làm thi sĩ đời tàn ai ơi...!
khi vui vừa khóc vừa cười
khi buồn nhỏ lệ mắt ơi lệ nhòa
nghĩ suy trong kiếp người ta
người vui tấp nập, người là khổ đau !
nhân sinh một kiếp ưu sầu
bèo tôi sóng vổ tình nào cũng tan
trăm năm lá úa hoa tàn
trở về cát bụi hòa tan muôn loài
đời là một cỏi trần ai
tình là một cõi muôn ngày khổ đau
bến mơ muôn thảm ngàn sầu
đời là bể khổ ai nào nhớ cho !
THÓI ĐỜI
Thói đời thường bạc như vôi
bởi đời là thế kiếp người hơn thua
thắng thì sẽ được làm vua
có tiền có bạc chó hùa một phe !
còn ai nghèo khổ cho "DE"
bị đời biếm nhẻ khen chê đủ điều
giàu thì phách lối làm kiêu
vênh vênh tự đắc làm điều bất nhân
anh hùng hào kiệt giai nhân
ít ai có thể tới gần được đâu
kẻ sang thường có kẻ hầu
lên xe xuống ngựa biết bao an nhàn
rằng ta là đó cao sang
là ta đệ nhất địa đàng ai hơn
rồi trăm năm cũng sạch trơn
một xu dính túi cũng không đó mà
phù du một kiếp người ta
tình tiền danh lợi ra ma mấy hồi
đời ơi nữa khóc nữa cười
có ai dám chắc là tôi ngon lành !
họa tay ai biết cho rành
chỉ là một đám cỏ xanh lạnh lùng
nên tôi ngồi viết thơ khùng
cho người nhân thế điên khùng với tôi !
biệt ly buồn lắm ai ơi
buổi ra đi đó ngập trời tang thương
chỉ là một cõi vô thường
phù du ảo tưởng đoạn trường ai ơi !
nên thơ chẳng khóc thơ cười
thơ tuôn máu lệ với đời thương đau
thế nhân một kiếp ưu sầu
mấy ai hiểu được nỗi đau ngàn đời !
đời là biển khổ ai ơi
từ xưa Phật nói ai người nhớ chăng !
chỉ là một giấc mơ hoang
như hoa sớm nở tối tàn mà thôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét