https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

TÌNH YÊU LÀ SỰ NGỌT NGÀO TRONG NỖI ĐẮNG CAY

 Thiên tình khúc đẫm lệ của loài người cho những ai đau khổ vì tình yêu và đây là tác phẩm đầy màu sắc tâm lý xã hội thực tế đau
thương và nghiệt ngã của tình yêu (CTVL viết lúc 30 tuổi)

Tình yêu nào cũng đắm say
Tình yêu nào cũng đắng cay bẽ bàng
Tình thường dễ vở dễ tan
Đó là định hệ trần gian muôn đời !
Đau thương trong một kiếp người
Kiếp nhân sinh đó một trời tang thương !
Để cho ai vấn ai vương
Để ai hát khúc đoạn trường vì ai !
Tình yêu nào cũng phôi phai
Rồi tình yêu cũng có ngày ly tan
Như trăng sáng tỏ trăng tàn
Biệt ly ly biệt lệ tràn mưa rơi 
Đời là bể khổ ai ơi
Tình là tiếng khóc tiếng cười xưa nay !
Ai yêu rồi cũng đắm say
Ai yêu rồi cũng đắng cay trong lòng
Mới yêu tình ái màu hồng
Rồi như nước chảy theo dòng thời gian
Như hoa sớm nở tối tàn
Thế nhân tình lắm phũ phàng vì yêu !
Tình vui vui biết bao nhiêu
Rồi tình yêu cũng rất nhiều tang thương
Mới yêu tràn ngập mùi hương
Để rồi sau đó đoạn trường đớn đau !
Tình là một khối ưu sầu
Nào ai biết được ra sao chữ tình
Không yêu quạnh quẽ một mình
Đường nào cũng chết vì tình mà thôi
Thà yêu mà khổ ai ơi
Còn hơn cô độc suốt đời bơ vơ
Trở thành thi sĩ làm thơ
Cô đơn vì bởi tình hờ đã tan
Tình yêu nào cũng phai tàn
Phù du một cõi trần gian ấy mà
Tình gần rồi lại cách xa
Yêu chi cho lắm cũng là biệt ly
Chạnh lòng kẻ ở người đi
Nghẹn ngào giọt lệ phân kỳ rơi rơi...
Tình yêu là thế ai ơi
Không yêu cũng khổ một đời trăm năm...
Tình là bi lụy âm thầm
Ngàn năm tình ái lâm râm lệ buồn
Đôi đường đôi ngã mưa tuôn
Lệ rơi trong kiếp vô thường rả tan
Chia ly tan nát mộng vàng
Trăm năm trong cõi trần gian vô thường
Đoạn trường vì bởi tai ương
Tai ương vì bởi vô thường trần gian !!! 

VÌ SAO TÔI BUỒN (2 câu đầu lấy ý thơ Xuân Diệu)

Hôm nay trời đẹp mây cao
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn !
Nhớ ai tôi nhớ luôn luôn
Nhớ ai vì bởi tôi buồn vì ai
Bởi vì ai đó đổi thay
Cho nên tôi phải ngồi đây một mình
Đêm nay ngồi viết thơ tình
Tình ơi tình hởi một mình với ta
Người về trong cõi ngàn xa
Ta về trong cõi mình ta héo tàn
Tình thường sum hợp ly tan
Kiếp nhân sinh đó lệ tràn xưa nay ! 
Tình yêu không cánh mà bay 
Cho ta ngồi đó muôn ngày ta đau !
Nhân sinh một kiếp ưu sầu
Ai ai cũng thế đau đầu vì yêu ! (Right ?)
Mà rồi không thể cô liêu
Trăm năm lạnh giá rất nhiều đau thương
Đường nào cũng khổ hết trơn
Không yêu quạnh quẽ lại buồn hơn yêu
Thà đau mà vẫn yêu yêu
Để ta có những những chiều bên nhau
Để ta ngồi ngắm trăng sao
Ôm nhau thắm thiết tình nào như trăng
Để ta hôn mãi môi nàng
Để ta ôm ánh trăng vàng ta mơ
Tình yêu ôi rất nên thơ
Nên ai cũng thế cũng mơ với tình !
Cô đơn buồn lắm một mình
Hãy yêu đi nhé cho tình lên mây..!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét