https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

CÒN ĐÂU NỮA HỞI MÀU XANH CỦA LÁ


ĐỐ AI GIẢI NGHĨA ĐƯỢC TÌNH YÊU (thơ tình lãng mạn và khôi hài nhất thế giới)


Đố ai giảng giải được tình yêu
Chắc gặp em yêu anh phải liều 
Nếu mà chậm trễ anh thì mất
Mất cục hột xoàng anh đứng điêu !

Anh đứng điêu trong ngọn gió chiều 
Gió tình thổi đến gió hiu hiu
Trời ơi say đắm môi tình ái
Em đã cho và tôi phải yêu !

Tôi phải yêu ai rất mặn nồng
Bởi trời lạnh lắm sắp qua đông
Nên hồn thi sĩ run cầm cập
Đã yêu rồi đấy một bờ mông !

Một bờ mông đẹp vòng ba đó
Hấp dẫn vô cùng chẳng kém ai
Yêu quá trời ơi yêu quá sá
Em làm lay động trái tim say !

Anh cũng say rồi anh cũng ngây
Ngất ngây vòng một của em này
Làm anh say đắm như là chết
Anh chết rồi em trong đắm say !

Chết vì ý nghĩa của tình yêu
Chết trên người ngọc dáng yêu kiều
Trời sanh ai đó sao mà đẹp
Ngây ngất nàng ơi ngây ngất yêu !

Vòng hai em đó lại thon thon
Eo em thắt đáy lại lưng ong (eo con ong đó)
Trời ơi không chết làm sao được
Chết mãi bên em mắt cũng mòn ! (đoạn này phá luật)

Tình là gì thế để ta yêu
Để chết cùng ai một bóng kiều
Chết mãi ngày đêm ta mãi chết
Chết vì say đắm chết vì yêu !  

( Cho em yêu quý của anh Hương Ngọc nè ! em copy về Face em đi )

Sài gòn 8/7/2014


CHIỀU NAY BUỒN LẮM NGẮM MÂY BAY

Chiều nay buồn lắm ngắm mây bay
Trăng nước hoàng hôn mộng rất đầy
Mộng cả ngàn năm giờ vẫn mộng
Tình buồn như thể gió heo may !

Trăng ngẩn ngơ tình thơ lướt trôi
Thơ tình trong mộng của hồn tôi
Thơ tuôn như suối ngàn năm trước
Giờ cũng như mưa ngập cả trời !

Thơ của hồn tôi thơ của tôi
Của vườn cây lá ánh sao rơi
Và muôn ngàn kiếp thơ còn mãi
Thơ vẫn rong chơi suốt cả đời !

Thơ của tình ai thơ của hoa
Của đêm trăng lạnh ánh sao ngà
Của vườn hoa tím trăng mờ tỏ
Của ánh chiều hôm gió thổi qua ! 


Thơ của trời mây hay của ai
Của mùa thu úa lá tung bay
Của mưa cùng gió nghe lành lạnh
Trong cỏi hoang sơ lá rụng đầy !

Thơ nghĩa là thơ của ánh trăng
Của hồn tơ liễu tợ sao băng
Trên cao có dãy Ngân Hà đó
Có cả tình tôi với chị Hằng !

Rồi trăng tình tự với trăng tan
Trăng của ngàn năm với mộng vàng
Trăng của muôn đời trăng với mộng
Để hồn thi sĩ mãi mơ hoang..........!

TÌNH LÀ GÌ THẾ ĐỂ TA MƠ

 Tình là gì thế để ta yêu
Để nhớ và trông mỗi buổi chiều
Cơn gió nào đâu em lại đến
Để mình âu yếm để mình yêu !

Tình yêu ai hiểu được vì sao
Nó đến cùng ta một lúc nào
Như gió đem mưa về lạnh giá
Rồi ta tìm đến ở bên nhau !

 Tình là gì thế để ta mơ
Để nhớ và thương với đợi chờ
Ta đã yêu rồi nên phải khổ
Để buồn vơ vẩn để làm thơ !

Tình là gì thế để ta đau
Trong cõi lòng ta vạn khối sầu
Nhớ nhớ thương thương và lãng mạn
Để ta năm ngủ để chiêm bao !

Chiều nay buồn quá ngắm mây trôi
Thơ thẩn ta đi vạn nẻo đời
Ôm nhớ ôm thương về cõi mộng
Nhớ người yêu ấy của lòng tôi !

Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Tình như lá úa cũng phai tàn
Rồi tôi sẽ mất ai hình bóng
Đau lắm trời ơi cảnh phụ phàng!




CÒN ĐÂU NỮA HỞI MÀU XANH CỦA LÁ

Còn đâu nữa hởi màu xanh của lá
Tuổi thiên thần một thuở đã qua nhanh
Ôi đau thương nhiều qua mộng mơ lành
Đã biến mất từ muôn trăng thế kỹ
Tình là đấy một thời xanh hoàn mỹ
Đã cuốn theo gió bụi của thời gian
Bao giấc mơ xưa trong lứa tuổi thiên đàng
Hương vị ngọt cùng thanh thiên nét ngọc
Tuổi xuân xanh tuổi ngọc ngà gấm vóc
Đã còn đâu ! Thôi hết có còn đâu !
Chất trong tim muôn vạn thảm nghìn sầu
Ta tiếc lắm buồn đau cùng máu lệ
Tình là thế tình yêu là thế thế
Đời là đau muôn kiếp vẫn còn đau
Cả bây giờ cho mãi vạn nghìn sau
Còn ray rứt trong trái tim băng giá
Tình ly tan để đôi người đôi ngã
Yêu mà chi lưu dấu bụi thời gian
Ta tiếc thương cho lứa tuổi thiên đàng 
Tan mất hết cả một thời hoa mộng !

























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét