TÌNH YÊU DỄ VỞ NHƯ PHA LÊ
Tình yêu như thể dây thừng
Mà dây hay đứt nữa chừng đường tơ
Tình thường hay mộng hay mơ
Tình vui rồi lại hững hờ nên đau
Trường ca tình khúc ưu sầu
Ban đầu hạnh phúc rồi sau héo tàn
Tình thường dễ vỡ dễ tan
Tình vui rồi cũng lệ tràn ai ơi !
Mưa rơi tình đắng trong đời
Mà người gieo thảm cho người nát tan
Tình thường hay đẫm lệ tràn
Lệ như chảy trần gian cõi này
Tình yêu là đắm là say
Yêu nhau một thuở đắng cay phủ phàng
Người đi bỏ lại điêu tàn
Để cho kẻ khóc người than bởi sầu
Tình thường hạnh phúc đớn đau
Tình tang thương quá đau đầu thế nhân
Tình yêu như thể phím đàn
Dây tơ đã đứt mưa tàn lá rơi !
Tình nào cũng thế người ơi
Tình là nước mắt kiếp người trần gian
Tình nào vui lắm cũng tan
Tình nào trăm lệ cũng tàn như mưa !
Rồi tình yêu ấy thành thơ
Thơ giăng muôn nẻo tình khờ gió bay
Tình yêu trên thế gian này
Tình thường thay đổi phôi phai đó mà
Tình yêu trong kiếp người ta
Hợp tan tan hợp phôi pha sắc hồng
Tình là trái đắng trong lòng
Dây tơ đã đứt, tơ chùn phím loan
Chưa vui lại đã phai tàn
Đau thương nhiều lắm trần gian kiếp người
Tình nay về cõi xa vời
Bỏ ta ở lại trong đời mình ta
Trải bao thỏ lặn ác tà (Nguyễn Du)
Mà người như thể bóng ma không về
Tình là khúc hát đê mê
Rồi tình yêu cũng tràn trề lệ rơi
Đó là định hệ của Trời
Lệ còn rơi mãi kiếp người trần gian
Tang thương đời lắm phủ phàng
Lệ như mưa chảy trần gian kiếp người
Trời sanh Trời dưỡng con Trời
Trời cho đau khổ kiếp người biết sao !
A Di Đà Phật lào lào
Tây Phương Cực Lạc thuở nào ta lên
Cho ta bỏ lại ưu phiền
Biết bao đau khổ triền miên cõi trần !
Sài Gòn 25/7/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét