Thương em phận bạc Hoa Lê
Sớm hôm buồn bã đi về mình ênh
Sông trăng gió thổi bồng bềnh
Mưa còn mưa mãi lênh đênh cõi sầu
Đường tình hai ngã thương đau
Anh thương em phải qua cầu đắng cay
Mưa khuya lạnh lắm lòng này
Bởi tình như lá thu phai cuối mùa
Rồi mưa vẫn mãi là mưa
Mưa ơi mưa hởi bao giờ mới thôi
Mưa cho tràn ngập bến đời
Mưa cho lạnh lẽo kiếp đời tang thương
Cho em khóc suốt đêm trường
Mưa còn đổ xuống phố phường quạnh hiu
Mưa còn rơi biết bao chiều
Cho em ngồi nhớ tình yêu thuở nào
Tình yêu giờ đã xanh xao
Đớn đau nhiều quá tình nào dở dang
Đêm nay ta ngắm trăng ngàn
Ngắm trăng ta khóc sầu tan giữa đời
Sanh ra trong kiếp con người
Để yêu để khổ để rồi ly tan
Khóc cười trong cõi trần gian
Chỉ là ảo tưởng địa đàng muôn hoa !
Tình yêu nào cũng phôi pha
Rồi chim tình cũng bay xa cuối trời
Tình là bài hát ly bôi
Cho ai ngồi khóc suốt đời vì yêu !
Để ông Trời khóc mỗi chiều
Khóc thương cho kiếp hẩm hiu con người
Chiều nay ngồi ngắm mây trôi
Thương Hoa Lê lắm anh ngồi suy tư !
(Thể theo lời đề nghị của Hoa lê, anh viết thay tâm sự cho em gái Hoa Lê, và chữ "Ta" trong bài là Hoa Lê đó, not me !)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét