Ta để hồn bay theo gió trăng
Theo mây lơ lửng tại cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong giấc mơ yêu cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ đó còn say ngủ
Theo khói sương chìm trong nhớ nhung !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Là yêu là nhớ với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tình ân ái
Đau lắm người ơi cuộc bể dâu !
Nhớ nhung chi nữa tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa !
Ôm ánh trăng tàn hôn gối chiếc
Hồn thơ ngơ ngẩn bóng chiều sa !
Một chiều thu lạnh gió mây bay
Áo mùa thu mộng lá mơ phai
Lá còn bay mãi trong vườn lá
Em đã thành chim em đã bay...
Em đã bay và bay rất xa
Những ngày hạnh phúc đã trôi qua
Đâu còn tất cả ngày xưa ấy
Đau thương còn đó ngập lòng ta !
YÊU ĐỂ LÀ KHỔ ĐAU
Tình là đau khổ với ta thê lương
Xót xa nhiều lắm lệ đêm trường
Mãi còn trong trái tim băng giá
Trong cõi điêu tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó cõi hồn ta
Trong buổi hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm nầy thu buốt giá
Lạnh hồn ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau trong suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Rồi mây rồi nước đêm thu lạnh
Trong bóng chiều hôm ở cuối trời
Làm sao tôi hiểu được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để ôm đau khổ để ưu sầu !
Tình là như thế là như thế
Trong cõi nhân gian ứa lệ tràn
Hạnh phúc không lâu rồi để lệ
Đường chia đôi ngã lúc sang ngang..!
Tình là mộng ảo trên trần thế
Rồi để xa nhau suốt cả đời
Đến thăm người ngọc trong lần chót
Lạnh lùng nốc cạn chén ly bôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét