Tôi đi tìm mãi bóng thời gian
Tôi để hồn tôi tận ngút ngàn
Và thả thơ bay ngàn vạn dặm
Buồn ơi buồn lắm một chiều hoang !
Một chiều hoang lạnh của hồn tôi
Lạnh cả hồn thơ lạnh với đời
Mà trái tim tình tôi buốt giá
Như mây lơ lửng cánh chim trời !
Tôi gởi hồn tôi theo gió trăng
Vượt không gian xám với mây ngàn
Vượt cả thời gian và bất tận
Để là mộng mỵ với mơ hoang !
Tôi chỉ là mơ chỉ là thơ
Những đêm trăng đọng ánh sao mờ
Thơ tôi như suối hồ lai láng
Như khói lam chiều buông tiếng tơ !
Chiều nay buồn lắm ngắm mây trôi
Ngắm cánh hoa rơi ở cuối trời
Ngắm khóm hoa hồng đang nở nhụy
Mà hoa là đó của hồn tôi..!
Tôi ngẩn ngơ chiều rung tiếng tơ
Hồn tôi thơ thẩn một chiều mơ
Mà bóng chiều hôm dần một tắt
Trong cảnh hoang sơ gió bụi mờ..!
Tôi nghe nghe cả tiếng thời gian
Tiếng của muôn chim lẫn tiếng đàn
Tiếng của không gian và với cả
Trong hồn tôi đó lúc thu sang..!
Hihi,
Trả lờiXóaTiếng vọng thời gian sao mà hay quá !
Hoa tím cũng có thơ họa cùng anh đây…
Ta nghiêng bên suối hương ngàn
Ta say thu ngát muôn vàn mến thương
Ngàn trùng tiếng vọng vương vương
Tiếng yêu rộn rã tận phương phương nào…
Ngân bao âu yếm ngọt ngào
Cứ say ngan ngát dạt dào em ơi
Ngẩn người thương quá đi thôi
Vòng tay yêu dấu là ôi dang này…