Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Sợ lắm ai ơi sợ lá vàng
Sợ đến thu rồi thu lại đến
Tôi nằm mơ mộng lúc thu sang !
Tôi sợ thời gian qua rất nhanh
Để rồi tôi hết tuổi ngày xanh
Rồi tôi già cổi trong hiu quạnh
Tôi khóc người ơi vở mộng lành !
Tôi sợ rồi đây tôi sẽ già
Thời gian sao cứ mãi trôi qua
Như dòng nước lủ vô cùng tận
Cứ cuốn tôi theo tới tuổi già !
Tôi sợ trời ơi rất gớm ghê
Tuổi già xấu xí mọi người chê
Còn ai ai đến chiều sương lạnh
Tôi lắng nghe buồn quá ủ ê !
Tôi sợ ngày nao phải héo tàn
Xấu rồi tình ái cũng ly tan
Người ta chê xấu tôi cằn cỗi
Muốn yêu đi nữa cũng muộn màng !
Tôi sợ trời ơi quá sợ rồi
Bỏ tôi lạnh lẽo một mình tôi
Tôi ngồi tôi khóc muôn ngàn kiếp
Tôi khóc ai ơi khóc cả đời !
Tôi khóc vì tôi chẳng có ai
Chẳng còn ai nữa để yêu ai
Vì tôi tàn cỗi đâu còn đẹp
Đã bỏ tôi rồi tôi nhớ ai !
Tôi sợ thời gian sợ lắm rồi
Tình yêu ơi hởi cũng thay ngôi
Không ai yêu nữa tôi cô độc
Tôi lạnh trời ơi lạnh cả đời ..!
Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Đếm bao xuân lẻ để thu tàn
Đời người như là thu vàng úa
Lá rụng trời ơi khắp địa đàng..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét