Ta sanh ra cõi trần gian
Nợ đời nhiều lắm dây oan nợ tình !
Nợ tình lớn nhất hành tinh
Là lời Phật dạy chúng sanh thuở nào
Nợ đời ta trả cùng nhau
Sanh ra là để khổ đau đó mà
Trăm năm trong kiếp người ta
Chữ tình chữ nợ chỉ là day oan
Nợ đời là nợ thế gian
Nợ tình là nợ trái ngang kiếp đời
Kiếp nầy phải trả ai ơi
Trả xong sạch sẽ để rồi ta đi
Đời ai ai cũng biệt ly
Đó là định luật sầu bi kiếp người
Trả xong cho sạch nợ đời
Trả người tình cũ trả đời nợ xưa
Ta buồn viết áng thiên thơ
Nay ta đã dứt tình mơ cõi nầy
Sau ta về cõi Bồng Lai
Để ta diện kiến Phật Ngài Tây Phương
Ngàn năm nơi cõi Phật Đường
Nợ xưa trả hết không còn khổ đau
Ngàn năm nơi cõi thanh tao
An vui hạnh phúc biết bao cõi trời
Ta nay trả hết nợ đời
Mai sau về với Phật Trời Tây Phương...!
Không còn nhớ không còn thương
Tình yêu nơi cõi đoạn trường xót xa
Trăm năm đời lắm phong ba
Nay ta đã chán tình là dây oan
Mai sau về cõi Phật Đàng
Yên vui hạnh phúc muôn ngàn năm sau !
(Bài này CTVL Bảo Lộc Maurice viết chữ "Ta" là ngụ ý cho tất cả mọi người tất cả chúng sanh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét