Tôi với hồn thơ tôi với trăng
Mưa thu còn đó tận cung Hằng
Hồn tôi là cõi trời vô tận
Thơ đã bay đi khắp địa đàng !
Tôi ôm trăng nhớ thơ sầu muộn
Mà cõi hồn tôi ngây ngất cao
Cao tận trời xanh cao chót vót
Đau thương vì lá đã thay màu !
Lá của mùa thu tôi thiết tha
Của hồn trong sáng tợ muôn hoa
Rồi trăng rồi nước cuồng phong vũ
Trong trái tim tôi ứa lệ nhòa !
Lá nay lá đã thay màu lá
Lá đã vàng thu lá của thu
Tôi nhớ xuân xưa màu lá mạ
Giờ còn đâu nữa tuổi xuân mơ !
Ôi tuổi thiên thần qua rất mau
Trong trái tim tôi vạn khối sầu
Tôi tiếc màu xanh xưa của lá
Nhớ thời tuổi ngọc xót xa đau !
Tôi sợ thời gian sợ thời gian
Đếm bao xuân lẻ để thu tàn
Thôi hết rồi em thời tuổi mộng
Đau thương nhiều quá lệ tình tan !
Sầu nay đã chất cao thành núi
Trong khói hoang tàn lệ xót xa
Lệ của tình yêu muôn kiếp trước
Tình như gió thoảng thoáng bay qua !
Ngàn năm đau khổ chữ tình yêu
Lệ đẫm trần gian lệ rất nhiều
Lệ của muôn đời còn mãi mãi
Đau thương nhiều quá bởi vì yêu..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét