Đời là cõi động trần gian
Gió giông bảo tố ngập tràn biển khơi
Chiều nay biển vắng không người
Bâng khuâng gió biển chơi vơi ngàn trùng
Nước mây giờ quá mịt mùng
Mênh mộng rộng lớn bao la một trời
Nơi đây đã có một người
Buồn ơi buồn lắm một đời giá băng
Nỗi buồn còn đó muôn trăng
Trăng còn sáng mãi mây ngàn gió reo
Hoang vu trong cõi đìu hiu
Gió ơi lạnh quá tiêu điều mình ta
Một mình ta ngắm trăng sa
Để ta ngồi khóc đến già chưa nguôi
Đau thương trong cả cuộc đời
Trăm năm ơi một kiếp người không lâu !
Thế gian là một kiếp sầu
Ai ai rồi cũng qua cầu đắng cay...
Tình yêu một thuở đắm say
Rồi tình yêu cũng có ngày ly tan
Thế nhân xây giấc mộng vàng
Chỉ là ảo tưởng địa đàng phù du.....
Đời như chiếc lá mùa thu
Lá còn rơi rụng ngàn thu đến giờ...
Trăm năm là một giấc mơ
Mà người nhân thế dại khờ mơ hoang.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét