https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

TA BUỒN BUỒN QUÁ AI ƠI

Ta buồn buồn quá ai ơi
Buồn vì ai đó chi phôi thuở nào
Tình yêu là một nỗi đau
Cho ta ôm một nỗi sầu ngàn năm
Mắt xưa đẹp ttrăng rằm
Tình xưa còn đó âm thầm trong mơ
Giđây tình đã thành thơ
Như trăng đáy nước thẫn thờ nhớ ai
Hoa xưa giđã phôi phai
Tình xưa giđã tháng ngày rong rêu
Người xưa ôi rất mỹ miều  
Dáng xưa ôi rất yêu kiều thướt tha
Một thời xanh đã trôi qua
Để ta ngồi khóc đến già chưa nguôi
Tóc xưa phơi phới mây trời 
Tình xưa đẹp quá một thời tuổi thơ  
Còn đâu những buổi đợi ch
Ngắm trăng với nước mịt mờ chân mây
Tình giờ như cánh chim bay
Bèo trôi sóng vổ không ngày gặp nhau
Nhớ em đôi má hoa đào
Ta ơi buồn lắm xanh xao nỗi buồn...                

1 nhận xét:

  1. Anh ạ
    Một nhà thơ vĩ đại, có tầm nhìn sâu rộng
    Luôn vút cao tư tưởng yêu thương rạng rỡ…
    Thì ko thể âu sầu buồn quá thế này đâu…

    Trả lờiXóa