Mơ cung trăng hồn thơ thẩn ta bay
Để tìm về trên vạn cõi Bồng Lai
Thơ cất cánh tung bay về cõi mộng
Ta như thể cánh đại bàng mở rộng
Một chiều mơ vung vải áng thơ yêu
Thơ là trăng là mây gió yêu kiều
Thơ là đất thơ là trời rạng rỡ
Là thi sĩ để hồn ta muôn thuở
Ôm cung trăng tình dang dở ta đau
Chất thành sầu muôn kiếp vạn nghìn sau
Thơ chất ngất sầu cao trời vạn đại
Là thi sĩ để hồn thơ mãi mãi
Luôn mãi là sáng mãi với muôn trăng
Để đêm ta nằm ngủ dưới cung Hằng
Rồi ngất lịm những vần thơ lai láng
Xin cho tôi cửa thiên đường rực sáng
Để hồn ta ấp ủ bóng thơ yêu
Người biết chăng trong ánh sáng buổi chiều
Sẽ hiển hiện em một nàng tiên nữ
Thơ còn đó muôn ngàn đời vạn thủa
Thơ là thơ ta mãi cứ là ta
Cõi hồng trần thơ mãi cứ tuôn ra
Cho đời nói thơ tình là bất tử !
Còn mê anh nói yêu yêu
Vì còn say đắm dáng kiều của ai
Còn say mái tóc buông dài
Của ai ai đó làm ngây ngất lòng
Vì còn say đắm dáng kiều của ai
Còn say mái tóc buông dài
Của ai ai đó làm ngây ngất lòng
Gió chiều bát ngát mênh mông
Còn mơ ai đó bềnh bồng trong mơ
Trăng mơ cùng với trăng chờ
Để anh say đắm mắt mơ nhung huyền !
Mê nàng nhan sắc như tiên
Mê ai ánh đôi đen huyền như mơ !
Nên anh ngồi chuốc bài thơ
Tình anh nghiêng ngửa thẫn thờ vì yêu !
Bởi ai ai quá mỹ miều
Ai mê dáng ngọc yêu kiều mắt nai
Còn yêu anh maĩ còn say
Làm sao về cõi Bông Lai Phật Đà
Tinh là gì thế hở ta
Thế nhân mãi miết đến già chưa thôi !
(Tặng Trần Thái Tâm kỹ niệm )
Còn mơ ai đó bềnh bồng trong mơ
Trăng mơ cùng với trăng chờ
Để anh say đắm mắt mơ nhung huyền !
Mê nàng nhan sắc như tiên
Mê ai ánh đôi đen huyền như mơ !
Nên anh ngồi chuốc bài thơ
Tình anh nghiêng ngửa thẫn thờ vì yêu !
Bởi ai ai quá mỹ miều
Ai mê dáng ngọc yêu kiều mắt nai
Còn yêu anh maĩ còn say
Làm sao về cõi Bông Lai Phật Đà
Tinh là gì thế hở ta
Thế nhân mãi miết đến già chưa thôi !
(Tặng Trần Thái Tâm kỹ niệm )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét