https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

CÓ BIẾT BAO CHIỀU

CÓ BIẾT BAO CHIỀU

Có bao chiều biết bao chiều
Ai đem lệ đổ bến yêu biển tình 
Cô đơn một bóng một hình
Khóc ai ai khóc chữ tình phôi pha ! 
Chữ tình trong kiếp người ta
Như hoa sớm nở chiều tà lãng phai
Tình yêu nào cũng đắm say
Tình yêu nào cũng đắng cay héo tàn
Tình nào tình cũng ly tan
Hoa nào hoa cũng phai tàn thế thôi
Đời là thế đấy người ơi
Sống trong biển khổ nên đời khóc la
Khóc la là kiếp người ta
Kiếp vô thường đó chan hòa lệ rơi
Lệ còn rơi mãi người ơi
Yêu là gốc khổ nên người khóc la
Lời xưa của Phật Thích Ca
Ai ơi có nhớ hay là lãng quên
Hay là chỉ nhớ chữ tiền
Nên ta đau khổ triền miên với đời
Phù du một kiếp người ơi
Thế nhân ai cũng khóc cười vì đau !
Kiếp nhân sinh một kiếp sầu
Sanh ra trong cõi địa cầu tang thương !
Chỉ là chữ nhớ chữ thương
Chỉ là hai chữ VÔ THƯỜNG mà thôi !
Đời là tiếng khóc tiếng cười
Sẽ còn mãi mãi trong đời vì yêu..!

1 nhận xét: