Ta đi trong bóng chiều hôm
Tình xưa còn đó trong hồn thơ yêu
Ý thơ vàng ánh trăng chiều
Lơ thơ tơ liểu cô liêu lại buồn
Sóng tình cứ mãi tuôn tuôn
Nhớ thương ai đó đoạn trường biết bao
Tình yêu ơi vạn khối sầu
Khối yêu thương đó trên cầu tang thương
Tình yêu trong kiếp vô thường
Tình yêu là đó đoạn trường ai ơi
Tuổi mơ tình ái rạng ngời
Giờ đây đã hết một trời nhớ nhung
Cô đơn một kiếp lạnh lùng
Nhớ trăng nhớ nước mênh mông giọt sầu
Một thời ta đã yêu nhau
Nhớ thương ai đó khổ đau muôn trùng
Kiếp thi nhân kiếp lạnh lùng
Đêm đêm ngồi khóc trong mùng mình ta
Khóc thương vì một loài hoa
Bởi yêu nên khổ tình là dây oan...
Đêm nay ngồi ngắm trăng tàn
Trăng khuya đã lạnh trăng tan bến tình !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét