Ta đi trong nắng thu vàng
Sầu nay đã cạn tình tan cuối đèo
Rừng chiều mưa gió hắc hiu
Ngàn xanh lá biếc tiêu điều hoang sơ
Biết đâu là bến là bờ
Tình trông như cảnh lơ thơ giọt buồn
Bến yêu thương cõi vô thường
Ngàn năm vẫn thế đoạn trường rả tan
Ta đi trong buổi chiều tàn
Gió mây man mác mênh mang nỗi sầu
Nỗi buồn biết gởi về đâu
Để ta ngồi đó ta sầu mình ta
Chim về trong cõi ngàn xa
Để ta nhìn ánh trăng tà ta đau
Trăm năm tình một khối sầu
Bởi yêu nên khổ bởi rầu vì yêu
Tình giờ cập bến cô liêu
Nhớ người trong mộng những chiều cô đơn
Tình yêu là khóc là buồn
Tình như mưa đổ lệ tuôn dầm dề
Mưa còn mưa mãi lê thê
Năm châu bốn biển tràn trề lệ rơi
Tình ly đôi ngã đôi đời
Trăm năm tình đó một trời đau thương (15 phút)
(Cho Nguyệt Mai tình xưa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét