https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

THƠ MỘNG TÌNH MƠ

Thơ là thơ đó mộng tình mơ 
Để hồn thơ thẩn với muôn tơ 
Và trong ánh sáng như mờ nhạt 
Như khói sương chiều trôi lững lơ ! (phá luật)

Thơ nghĩa là trăng với lá vàng 
Nghĩa là trăng mộng lúc thu sang 
Là sương là khói thu vàng lá 
Trong một chiều mơ cõi địa đàng !

Thơ nghĩa là trăng với nước mây 
Để hồn ngớ ngẩn ngắm trăng say 
Để gió muôn trùng thu buốt giá 
Hoàng hôn ngồi đợi để yêu ai !

Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng 
Để hồn trăng lạnh lúc qua đông 
Còn nghe ai đó trong màu mắt 
Trong một chiều say ngập cả lòng !

Thơ nghĩa là thơ với mộng mơ
Ta làm thi sĩ gọi đời mơ 
Còn ai trong tái tim băng giá 
Trong một chiều thu gió lững lờ !

Thơ nghĩa là trăng với ái tình 
Bởi lòng mơ mộng cánh hồng xinh 
Nên hồn thơ chết muôn ngàn kiếp 
Chết bởi vì mê chữ ái tình ! (10 phút)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét