Có ai mua trăng ! (Thơ hài nói chuyện Tam Hoàng Ngủ Lôi)
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Bán cả hồn tôi bán cả thơ
Bán hết đau thương và bán hết
Bán cho sạch sẽ cuộc tình mơ !
Thơ giờ bán ế quá trời ơi
Tôi đã đem thơ bán chợ đời
Rao mãi bán hoài ai chẳng đến
Đem về kho mắm để ăn chơi !
Chợ đông người quá đông người quá
Rao mãi rao hoài chẳng thấy mua
Tức quá nên tôi cười ha hả
Trời ơi ế quá tôi buồn so !
Văn chương hạ giới rẽ như bèo (Tản Đà)
Tôi về ngăm giấm lỗ tai heo
Rủ bạn bè chơi vui đáo để
Hãy đến tôi chơi mỗi buổi chiều !
Đường cùng tôi phải làm thi sĩ
Tôi viết thơ khùng cho bớt điên
Mặc ai chê trách tôi kỳ vị
Cho rằng thơ đó quá vô duyên !
Vô duyên vô nợ với vô tình
Tôi ngán rồi ai chữ ái tình
Tôi ngán trời ơi tôi quá ngán
Ngán lắm ai ơi cái sự tình !
Đời ơi lắm chuyện ở trần gian
Tôi chán ai ơi quá phủ phàng
Ngựa mỏi chân rồi tôi đã mỏi
Chán rồi thế sự lắm đa đoan !
Tôi làm thi sĩ viết thơ điên
Tôi viết thơ điên đọc phải ghiền
Đời lỡ hư rồi tôi mới viết
Biết bao nhiêu chuyện quá khùng điên !
Nói mãi ngàn năm cũng chẳng xong
Sắt se đời lắm chuyện đau lòng
Chuyện ông hàng xóm lu bu đó
Để vợ mọc sừng trâu nước sông !
CÓ AI MUA TÔI
Ai mua tôi không bán tôi cho
Bán để làm chi chỉ hẹn hò
Không bán trời ơi tôi chẳng bán
Chợ trời ế ẩm chẳng ai mua !
Thôi bán làm chi bán làm chi
Tình giờ ngán ngẩm bởi chia ly
Chẳng bán làm chi tôi chả bán
Chỉ cho ai đó cứ yêu đi !
Ai xin tôi không bán tôi cho
Tối tối cùng nhau đến hẹn hò
Đời lạnh cô đơn buồn lắm đó
Ôm tôi cho ấm hết buồn so !
Ai yêu cứ đến để mà yêu
Chợ ế rồi đây chợ buổi chiều
Tôi bán bán hoài sao chẳng thấy
Không nàng nào đến để tôi yêu !
Tình tôi ế độ bún tôi thiêu
Ế lắm trời ơi chợ buổi chiều
Thôi để đem tình kho với mấm
Mấm mua lâu quá cũng gần thiêu !
Đời tôi đau khổ chữ tình yêu
Chợ ế ngàn năm chợ xế chiều
Có ai muốn đến tôi không nhỉ
Tình cho không đó có ai yêu !
Tình yêu là đó chuyện trần gian
Có kẻ điên khùng hay thở than
Đau khổ vì yêu rồi mất trí
Tình yêu nhân thế quá đa đoan !
Tôi đã điên vì tôi đã yêu
Tình tôi như lá rụng mưa chiều
Nên tôi khùng khịu làm thi sĩ
Cho cõi lòng tôi bớt quạnh hiu ! (20 phút )
THƠ CƯỜI TÂM LÝ XÃ HÔI CON NGƯỜI ! ( CTVL ĐỐ AI NHỊN CƯỜI KHI ĐỌC BÀI THƠ NẦY !)
ĐỂ CƯỜI CHO ĐÃ, ĐỌC CHO VUI , NGHE RẤT MÙI , YÊU RẤT DỮ , AI CHƯA YÊU, HÃY MAU YÊU THỬ , CHO BIẾT MÙI TÌNH , CHỚ SỐNG MỘT MÌNH , GIAM MÌNH TRONG MỘT XÓ, NÊN NHÁC NHƯ CON THỎ , ĐỜI CHỈ LÀ MỘT THUỞ , TA HÃY GẤP YÊU MAU, THỜI GIAN NHƯ BÓNG CÂU, LẬT BẬT ĐẾN TUỔI GIÀ, LÀM SAO YÊU NGHE TA, THỜI GIAN MAU CHÓNG QUA, TA MỘT MÌNH MỘT NGỰA, RỒI NGỰA ĐỨT DÂY CƯƠNG, ĐỜI LÀ CÕI VÔ THƯỜNG, SANH RA LÀ ĐỂ KHỔ, LỜI PHẬT NÓI KHÔNG SAI , SỐNG MỘT MÌNH KHÔNG AI, ĐÊM KHUYA TRỜI LẠNH LẮM, CÔ LIÊU LẠNH GIÁ NHIỀU, NÊN PHẢI CÓ TÌNH YÊU, ĐỂ CHO MÌNH ĐƯỢC SỐNG, TA SỐNG TRONG ĐỜI SỐNG, TA CẦN CÓ TÌNH YÊU, SỐNG KHÔNG YÊU TA ĐAU KHỔ RẤT NHIỀU , CHO NÊN AI CŨNG YÊU, YÊU LÀ ĐỂ SỐNG TRONG ĐỜI SỐNG, SỐNG KHÔNG YÊU . TRONG CẢNH XẾ CHIỀU , ĐỚN ĐAU VÔ KỂ , KHÔNG TÌNH YÊU LÀ LỆ ĐỔ ĐÊM ĐÊM....! NGƯỜI BIẾT CHĂNG NGƯỜI ! CHO NÊN TA SỐNG TRONG ĐỜI , CŨNG RẤT CẦN CÓ MỘT TÌNH YÊU , ĐỂ SỐNG CHO YÊN VUI , CHO BỚT NGẬM NGÙI, NÊN YÊU LÀ ĐỂ SỐNG TRONG ĐỜI SỐNG ! SỐNG KHÔNG YÊU TÀN MỘNG CÕI ĐỜI YÊU , YÊU CHO ĐẦM ẤM NHỮNG CHIỀU , CÓ NGƯỜI ẤP Ủ LÀ ĐIỀU ƯỚC MONG , YÊU CHO ẤM ÁP CUNG LÒNG , TÌNH YÊU LÀ ĐÓ HƯƠNG NỒNG BÊN NHAU ! ĐỂ TA HÔN TRÁI HOA ĐÀO ! HOA CÒN NỞ MÃI HÔM NÀO TA SAY ! TÌNH YÊU LÀ ÁNH TƯƠNG LAI ! TÌNH YÊU LÀ ĐỂ NGÀY NGÀY YÊN VUI , NẾU AI CÒN SỐNG TRONG ĐỜI, AI RỒI CŨNG THẾ NGƯỜI NGƯỜI ĐÊU YÊU, TÌNH LÀ TRỌNG ĐẠI RẤT NHIỀU ! NÊN NGƯỜI CỨ MÃI YÊU YÊU NGÀN ĐỜI.....TÌNH YÊU ĐÂU PHẢI TRÒ CHƠI ! RẤT LÀ TRỌNG ĐẠI AI NGƯỜI BIẾT KHÔNG ?
Baolocmaurice CTVL họa thơ Bà Huyện Thanh Quan
Qua đèo ngang
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
Đừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta !
THƠ CƯỜI KHÔI HÀI ĐỂ THƯ GIẢN
Họa thơ ý khôi hài phá luật không câu nệ Luật thơ
Bước tới đèo ngang bóng xế tà
Cỏ cây không thấy thấy roi da
Lom khom kiếm kiếm cô bồ nhí
Lụm cụm nhìn qua gặp lão già !
Co chân muốn chạy mà không kịp
Hết đường nên phải hứng roi da !
Đi đêm sẽ gặp ma là chắc
Ma nầy dữ quá nát mông Ta !
(Bài thơ nầy phá luật không gò ép , không câu nệ
đối nhau, mà dụng ý đọc cho vui coi như là thất
ngôn tứ tuyệt !)
CTVL BAOLOCMAURICE HỌA THƠ BÀ HUYỆN THANH QUAN
THĂNG LONG THÀNH HOÀI CỖ
Tạo Hóa gây chi cuộc hí trường
Đến nay thắm thoát mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương !
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương !
Nghìn năm kinh sử soi kim cỗ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường !
CTVL họa :
Tạo Hóa bày chi cuộc hí trường
Thời gian thắm thoát mấy tinh sương
Rêu phong phủ lấp rừng xanh thẩm
Lối cũ phai mờ bóng tịch dương !
Đá vẫn trơ trơ cùng tuế nguyệt
Người còn cay đắng với tang thương
Nghìn năm máu lệ đời tuôn chảy (Ngàn năm Tàu Chệt xâm lăng VN)
Kinh sử còn lưu quá đoạn trường !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét