Hồn tôi đó lang thang chiều nắng hạ
Rồi mưa về lá mạ trổ xanh mơ
Tình yêu ơi là đó một đường tơ
Tơ tình ái kéo thơ thành thi sĩ
Là thi sĩ để hồn thơ mộng mỵ
Bay trong mưa cùng gió ngập trời mây
Ngõ tình về trong vạn cõi hồn say
Thơ lóng lánh thơ bay về xứ mộng
Cõi địa đàng yêu nhau là để sống
Sống không yêu tàn mộng cõi đời yêu
Cả một đời ai đó phải chắt chiu
Và tất cả cho tình yêu bật diệt
Tình là gì làm cho ta mê mệt
Là thiên thu cao tận đến trời mây
Để hồn ta chất ngất một trời say
Là tất cả cõi lòng ta yêu dấu !
Nàng là đấy hoa tình yêu ngọc thảo
Nàng là trăng ta uống ánh trăng mơ
Trăng ngọc ngà sáng rực tợ muôn thơ
Và thơ ấy là thơ tình bất tử
Ta là trăng ánh trăng vàng muôn thuở
Nàng là hoa hoa nở giữa màn đêm
Hoa ái tình là hoa của trái tim
Là tình sử loài người muôn thuở trước
Hoa tình ái để muôn người đón rước
Bởi vì ta thi sĩ của tình yêu
Ta đến bên em trong một buổi chiều
Ôi đẹp quá như nàng thơ trong mộng !
Yêu là thế tình yêu là để sống
Nên loài ngươi cứ mãi mãi yêu nhau !
Mãi bây giờ cho đến tận ngàn sau
Còn mãi mãi như màu xanh của lá !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét