YÊU LÀ ĐAU KHỔ MÀ KHÔNG YÊU CŨNG KHỔ NÊN ĐỜI LÀ BIỂN KHỔ ĐANG CHỜ ĐÓN CHÚNG TA Ở PHÍA TRƯỚC !
TÌNH YÊU CHỈ LÀ MỘT THỨ HẠNH PHÚC MỎNG MANH MÀ THÔI TRONG CUỘC ĐỜI NÀY !
NGƯỜI ƠI XIN NÓI CÙNG NGƯỜI !
Yêu là đau khổ
Mà không tình yêu
Lại càng khổ hơn
Sống trong cô đơn
Không gì buồn hơn
Ta thì lạnh lẽo
Hạnh phúc trần gian
Rất là mỏng mẻo
Chỉ là chút xíu
Tựa như bọt bèo
Yêu nhau rồi
Tan rả cũng cheo leo
Rồi cũng buồn hiu
Vì một người một ngựa
Khi mất đi một nữa
Đời mình thấy trống trơn
Có nỗi buồn nào hơn
Vì gia đinh tan nát
Trong một kiếp đời đau
Vì phải xa nhau
Ngàn sau không gặp mặt
TÌNH LÀ VẾT THƯƠNG LỚN NHẤT CỦA TRẦN GIAN
Ai cũng thở than
Bạt ngàn trong đau khổ
Dù đời là biển khổ
Ta cũng cần có tình yêu
Để khi nắng khi mưa
Không ít cũng nhiều
Cũng là nguồn an ủi
Trong nỗi cô đơn
Của một cuộc đời
Dớn đau và nghiệt ngã
Đang chờ đón ta ở phía trước
Đau khổ và hạnh phúc
Là hệ số của trần gian
Đời ai cũng gian nan
Không ai tránh khỏi
Chỉ mong rằng....
Ai sanh ra trong cuộc đời nầy
Cũng có chút hạnh phúc mong manh
Dù là như khói sương bình minh buổi sáng
Long lanh trên ngọn cỏ non hay cành cây kẻ lá
Rồi cũng tan biến trong không gian mù mịt như là Kiếp Con Người !
Theo dòng đời nổi trôi
Sẽ đưa ta không biết trôi về nơi đâu !
Trôi về nơi nao
Trong dòng đời khổ đau
Của kiếp con người là thế mãi mãi muôn ngàn năm sau !
Ôi chúng sinh sẽ mãi mãi và mãi mãi chìm trong khổ đau !
Chạy trời đâu khỏi nắng !
Ôi kiếp nhân sinh một kiếp ưu sầu !
YÊU LÀ ĐAU KHỔ MÀ KHÔNG YÊU CŨNG KHỔ
ĐƯỜNG NÀO CŨNG KHỔ
CHẠY TRỜI SAO KHỎI NẮNG
TRONG KIẾP NHÂN GIAN
ĐỚN ĐAU PHŨ PHÀNG....BẠN ĐỜI ƠI....!
Mà không tình yêu
Lại càng khổ hơn
Sống trong cô đơn
Không gì buồn hơn
Ta thì lạnh lẽo
Hạnh phúc trần gian
Rất là mỏng mẻo
Chỉ là chút xíu
Tựa như bọt bèo
Yêu nhau rồi
Tan rả cũng cheo leo
Rồi cũng buồn hiu
Vì một người một ngựa
Khi mất đi một nữa
Đời mình thấy trống trơn
Có nỗi buồn nào hơn
Vì gia đinh tan nát
Trong một kiếp đời đau
Vì phải xa nhau
Ngàn sau không gặp mặt
TÌNH LÀ VẾT THƯƠNG LỚN NHẤT CỦA TRẦN GIAN
Ai cũng thở than
Bạt ngàn trong đau khổ
Dù đời là biển khổ
Ta cũng cần có tình yêu
Để khi nắng khi mưa
Không ít cũng nhiều
Cũng là nguồn an ủi
Trong nỗi cô đơn
Của một cuộc đời
Dớn đau và nghiệt ngã
Đang chờ đón ta ở phía trước
Đau khổ và hạnh phúc
Là hệ số của trần gian
Đời ai cũng gian nan
Không ai tránh khỏi
Chỉ mong rằng....
Ai sanh ra trong cuộc đời nầy
Cũng có chút hạnh phúc mong manh
Dù là như khói sương bình minh buổi sáng
Long lanh trên ngọn cỏ non hay cành cây kẻ lá
Rồi cũng tan biến trong không gian mù mịt như là Kiếp Con Người !
Theo dòng đời nổi trôi
Sẽ đưa ta không biết trôi về nơi đâu !
Trôi về nơi nao
Trong dòng đời khổ đau
Của kiếp con người là thế mãi mãi muôn ngàn năm sau !
Ôi chúng sinh sẽ mãi mãi và mãi mãi chìm trong khổ đau !
Chạy trời đâu khỏi nắng !
Ôi kiếp nhân sinh một kiếp ưu sầu !
YÊU LÀ ĐAU KHỔ MÀ KHÔNG YÊU CŨNG KHỔ
ĐƯỜNG NÀO CŨNG KHỔ
CHẠY TRỜI SAO KHỎI NẮNG
TRONG KIẾP NHÂN GIAN
ĐỚN ĐAU PHŨ PHÀNG....BẠN ĐỜI ƠI....!
Long Xuyên 14/12/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét