TRĂM NĂM TÌNH ĐAU THƯƠNG RÁNG TU VỀ VƠI PHẬT ĐÀ
Bâng khuâng một buổi chiều buồn
Ngồi đây tôi nhớ người thương của lòng
Chữ tình số phận long đong
Cho nên đổi vợ thay chồng liên miên
Tôi chàng thi sĩ vô duyên
Cô đơn buồn lắm tôi điên tới già !
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mạng khéo là ghét nhau (2 câu nầy của ĐTH Nguyễn Du)
Còn gì nữa chuyện trầu cau
Nên tôi ngồi viết thơ sầu ngàn năm
Tình ơi câm nín âm thầm
Nên tôi ngồi đó đứng nằm không yên
Tôi giờ tình đã chết duyên
Nên tôi ngồi viết thơ điên thơ khùng
Thơ tôi lúng túng lùng tung
Chiều thu gió lạnh vô mùng tôi đau
Trăm năm còn có gì đâu
Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì (2 câu của Nguyễn Du)
Tình nào rồi cũng biệt ly
Chỉ là một kiếp sầu bi não nề
Đời là biển khổ lê thê
Ráng tu đi nhé sau về Tây Phương !
Dứt tình chữ nhớ chữ thương
Thương làm chi nữa sình ương cuộc đời (còn tiếp trong giây lác)
Tim tôi giờ rách tả tơi
Gió giông bảo tố tơi bời đời ta
Người xưa cá lặn chim sa
Chỉ là một thuở cánh hoa cũng tàn
Trăm năm một kiếp hồng nhan
Phai tàn héo úa cũng tan một đời
Khóc cho thân phận kiếp người
Sống lâu cho lắm một thời cũng qua
Ai ai rồi cũng phải già
Ai rồi cũng chết khóc la ngập trời !
Lệ tình tuôn chảy nơi nơi
Năm châu bốn biển khóc đời ly tan
Trăm năm rồi cũng phải tàn
Đại dương bốn biển lệ tràn năm châu !
Thế gian là một kiếp sầu
Ráng tu người hởi kiếp sau về Trời
Cố mà niệm Phật ai ơi
Để ta thoát khỏi cuộc đời tử sanh
Ngày nào ta tuổi còn xanh
Mà nay tóc đã trở thành như vôi
Bởi là định luật của Trời
Ta nay đau khổ kiếp người mong manh
Đời người như lá trên cành
Lá còn rơi mãi lá xanh cũng tàn
Trăng nào rồi cũng phải tan
Hoa nào rồi cũng phải tàn trời ơi !
Khóc thương người khóc thương đời
Khóc cho thân phận kiếp người chóng qua !
Xưa tôi trẻ đẹp nay già
Khóc cho thân phận người ta não nùng
Nên tôi ngồi viết thơ khùng
Để tôi gởi đến khắp cùng năm châu
Trăm năm còn có gì đâu
Chỉ là có một nỗi sầu mang theo
Giàu sang rồi cũng phải nghèo
Chẳng đem theo được tí téo cái gì !
Chỉ còn hai chữ biệt ly
Đó là một kiếp sầu bi lệ tràn
Đêm nay năm đó mơ màng
Ngắm trăng trăng lặn hoa tàn lá bay
Đời người như trở bàn tay
Có ai sống mãi sống hoài đâu ai ?
Nam Mô Thái Tử Như Lai
Ở trên cao ấy Phật Ngài xót thương
Ráng tu về đến Phật Đường
Dời đời hạnh phúc tay ương không còn
Chỉ còn một tấm lòng son
Là con của Phật con còn lo tu !
Tu cho đời hết âm u
Kiếp sau con sẽ bay vù về Tây
Nam Mô Đà Phật Như Lai
Quan Âm Bồ Tát Phật Ngài cứu con !
Nay con đã chán trần gian
Chỉ là cõi khổ lệ tràn năm châu !
Cõi Tây Phương Phật quá giàu
Quá sang quá trọng biết bao thanh nhàn
Cõi đời tan hợp hợp tan
Quyết tu về cõi Tây Phang Phật Đà
Nay con quỳ lạy hằng sa
Mười phương Chư Phật độ mà con thơ
Trần gian con hết có mơ
Chỉ mơ về cõi ngàn thơ tuyệt vời
Thảnh thơi ngày tháng rong chơi
Sau thành Phật Đạo cứu đời khổ đau
Ao sen con sẽ bước vào
Ngàn năm đất Phật nơi nào sướng hơn !
Phật ơi Phật nhớ độ con
Cho con Hạnh Phúc không còn khổ đau ! (45 phút)
Ngồi đây tôi nhớ người thương của lòng
Chữ tình số phận long đong
Cho nên đổi vợ thay chồng liên miên
Tôi chàng thi sĩ vô duyên
Cô đơn buồn lắm tôi điên tới già !
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mạng khéo là ghét nhau (2 câu nầy của ĐTH Nguyễn Du)
Còn gì nữa chuyện trầu cau
Nên tôi ngồi viết thơ sầu ngàn năm
Tình ơi câm nín âm thầm
Nên tôi ngồi đó đứng nằm không yên
Tôi giờ tình đã chết duyên
Nên tôi ngồi viết thơ điên thơ khùng
Thơ tôi lúng túng lùng tung
Chiều thu gió lạnh vô mùng tôi đau
Trăm năm còn có gì đâu
Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì (2 câu của Nguyễn Du)
Tình nào rồi cũng biệt ly
Chỉ là một kiếp sầu bi não nề
Đời là biển khổ lê thê
Ráng tu đi nhé sau về Tây Phương !
Dứt tình chữ nhớ chữ thương
Thương làm chi nữa sình ương cuộc đời (còn tiếp trong giây lác)
Tim tôi giờ rách tả tơi
Gió giông bảo tố tơi bời đời ta
Người xưa cá lặn chim sa
Chỉ là một thuở cánh hoa cũng tàn
Trăm năm một kiếp hồng nhan
Phai tàn héo úa cũng tan một đời
Khóc cho thân phận kiếp người
Sống lâu cho lắm một thời cũng qua
Ai ai rồi cũng phải già
Ai rồi cũng chết khóc la ngập trời !
Lệ tình tuôn chảy nơi nơi
Năm châu bốn biển khóc đời ly tan
Trăm năm rồi cũng phải tàn
Đại dương bốn biển lệ tràn năm châu !
Thế gian là một kiếp sầu
Ráng tu người hởi kiếp sau về Trời
Cố mà niệm Phật ai ơi
Để ta thoát khỏi cuộc đời tử sanh
Ngày nào ta tuổi còn xanh
Mà nay tóc đã trở thành như vôi
Bởi là định luật của Trời
Ta nay đau khổ kiếp người mong manh
Đời người như lá trên cành
Lá còn rơi mãi lá xanh cũng tàn
Trăng nào rồi cũng phải tan
Hoa nào rồi cũng phải tàn trời ơi !
Khóc thương người khóc thương đời
Khóc cho thân phận kiếp người chóng qua !
Xưa tôi trẻ đẹp nay già
Khóc cho thân phận người ta não nùng
Nên tôi ngồi viết thơ khùng
Để tôi gởi đến khắp cùng năm châu
Trăm năm còn có gì đâu
Chỉ là có một nỗi sầu mang theo
Giàu sang rồi cũng phải nghèo
Chẳng đem theo được tí téo cái gì !
Chỉ còn hai chữ biệt ly
Đó là một kiếp sầu bi lệ tràn
Đêm nay năm đó mơ màng
Ngắm trăng trăng lặn hoa tàn lá bay
Đời người như trở bàn tay
Có ai sống mãi sống hoài đâu ai ?
Nam Mô Thái Tử Như Lai
Ở trên cao ấy Phật Ngài xót thương
Ráng tu về đến Phật Đường
Dời đời hạnh phúc tay ương không còn
Chỉ còn một tấm lòng son
Là con của Phật con còn lo tu !
Tu cho đời hết âm u
Kiếp sau con sẽ bay vù về Tây
Nam Mô Đà Phật Như Lai
Quan Âm Bồ Tát Phật Ngài cứu con !
Nay con đã chán trần gian
Chỉ là cõi khổ lệ tràn năm châu !
Cõi Tây Phương Phật quá giàu
Quá sang quá trọng biết bao thanh nhàn
Cõi đời tan hợp hợp tan
Quyết tu về cõi Tây Phang Phật Đà
Nay con quỳ lạy hằng sa
Mười phương Chư Phật độ mà con thơ
Trần gian con hết có mơ
Chỉ mơ về cõi ngàn thơ tuyệt vời
Thảnh thơi ngày tháng rong chơi
Sau thành Phật Đạo cứu đời khổ đau
Ao sen con sẽ bước vào
Ngàn năm đất Phật nơi nào sướng hơn !
Phật ơi Phật nhớ độ con
Cho con Hạnh Phúc không còn khổ đau ! (45 phút)
Long xuyên 6/12/2015
(TÁC PHẨM VĨ ĐẠI CỦA ĐỜI MÌNH CTVL XIN GỞI TẶNG TẤT CẢ LOÀI NGƯỜI TRÊN THẾ GIỚI)
(TÁC PHẨM VĨ ĐẠI CỦA ĐỜI MÌNH CTVL XIN GỞI TẶNG TẤT CẢ LOÀI NGƯỜI TRÊN THẾ GIỚI)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét