Kính tặng đại văn hào và thi hào Thế Lữ
Còn đâu nửa cả một thời oanh liệt
Đã tung hoành trong khắp cõi rừng xanh
Với cả một thời oanh liệt liệt oanh
Nay đã hết, tàn rồi cơn ác mộng
Còn đâu nữa những đêm vàng gió lộng
Cõi rừng xanh muôn thú gió mơn man
Cả giang sơn như một cõi thiên đàng
Ta lặng lẽ ngắm trăng tàn trong cõi thế
Nay đã hết một thời làm chúa tể
Bời vì ta nhan sắc đã phai tàn
Đứng bên hồ ta nhận thấy dung nhan
Vì ta đã là thân tàn ma dại
Còn đâu nữa một thân hình lực đại
Cho muôn loài kinh khiếp thấy oai ta
Để lang thang trong núi thẳm rừng già
Mà muôn thú thấy ta đều rung sợ
Nay đã hết thời vàng son một thuở
Đã tàn rồi theo tuổi phải già nua
Lũ thú kia chẳng còn sợ oai xưa
Đàn linh cẩu kéo nhau luôn quấy phá
Con lừa đến tung cho mình một đá
Lũ chó rừng vào hả họng cắn chơi
Trâu với bò cùng đến húc trời ơi
Thôi đã hết thời kỳ ta tận số
Ở rừng xanh danh ta là hổ dữ
Biết danh ta là nhà thơ Thế Lữ
Nên mới viết bài HỔ DỮ NHỚ RỪNG XANH
Với cả một thời oanh liệt liệt oanh
Là nuốt sống ăn tươi loài yếu,nhỏ
Nào trâu rừng,nai,hươu cùng với thỏ
Biết bao loài phải bỏ xác vì ta
Rồi một hôm khi đã đến tuổi già
Chúng kéo đến phân thây trong nháy mắt
Đời vay trả, trả vay là định luật
Như cá kia ăn kiến rớt trên sông
Rồi một hôm cá chết ở giữa đồng
Kiến lại đến phủ đầy trên xác chết
Lúc còn trẻ ta say mồi mê mệt
Khi già rồi phải trả hết tội xưa
Than khóc chi cho lắm cũng bằng thừa
Ta phải chết bởi vì là hổ dữ
Xác ta đó phải đền cho muôn thú
Bởi vì ta ăn nó,nó ăn ta
Ôi ! oai xưa đã hết bởi vì già
Thế là hết một thời oanh oanh liệt !
Đã tàn rồi ngồi nhớ lúc oai xưa
Cố quên đi cả một quãng đời mơ
Rồi cát bụi cũng trở về cát bụi
Ta hối hận cả một đời nông nỗi
Bởi ác gian làm lắm điều tội lỗi
Chốn rừng già sát hại để mà ăn
Suy nghĩ rồi ta sám hối ăn năn
Vì ta đã trót làm thân hổ dữ
Bên cạnh ta cũng có loài sư tử
Cũng hung hăng tàn sát giống như ta
Nên loài người cùng muôn thú tránh xa
Cho là đấy hai giống loài độc ác
Thôi giờ đây cho dù ta có thác
Cũng ăn năn sám hối tội tình xưa
Cả cuộc đời ! tất cả chỉ là mơ
Vì tất cả không còn gì sau chót!
Ôi đau lắm một thời xưa nắn nót
Nay hết rồi ngồi nhớ lại oai xưa
Có còn đâu là những buổi chiều mưa
Ta hạnh phúc bên con mồi thảm hại
Thôi là hết cả một đời ngu dại
Để muôn loài phải đau khổ vì ta !
Nên đau thương tràn ngập cả rừng già..!
Đã tung hoành trong khắp cõi rừng xanh
Với cả một thời oanh liệt liệt oanh
Nay đã hết, tàn rồi cơn ác mộng
Còn đâu nữa những đêm vàng gió lộng
Cõi rừng xanh muôn thú gió mơn man
Cả giang sơn như một cõi thiên đàng
Ta lặng lẽ ngắm trăng tàn trong cõi thế
Nay đã hết một thời làm chúa tể
Bời vì ta nhan sắc đã phai tàn
Đứng bên hồ ta nhận thấy dung nhan
Vì ta đã là thân tàn ma dại
Còn đâu nữa một thân hình lực đại
Cho muôn loài kinh khiếp thấy oai ta
Để lang thang trong núi thẳm rừng già
Mà muôn thú thấy ta đều rung sợ
Nay đã hết thời vàng son một thuở
Đã tàn rồi theo tuổi phải già nua
Lũ thú kia chẳng còn sợ oai xưa
Đàn linh cẩu kéo nhau luôn quấy phá
Con lừa đến tung cho mình một đá
Lũ chó rừng vào hả họng cắn chơi
Trâu với bò cùng đến húc trời ơi
Thôi đã hết thời kỳ ta tận số
Ở rừng xanh danh ta là hổ dữ
Biết danh ta là nhà thơ Thế Lữ
Nên mới viết bài HỔ DỮ NHỚ RỪNG XANH
Với cả một thời oanh liệt liệt oanh
Là nuốt sống ăn tươi loài yếu,nhỏ
Nào trâu rừng,nai,hươu cùng với thỏ
Biết bao loài phải bỏ xác vì ta
Rồi một hôm khi đã đến tuổi già
Chúng kéo đến phân thây trong nháy mắt
Đời vay trả, trả vay là định luật
Như cá kia ăn kiến rớt trên sông
Rồi một hôm cá chết ở giữa đồng
Kiến lại đến phủ đầy trên xác chết
Lúc còn trẻ ta say mồi mê mệt
Khi già rồi phải trả hết tội xưa
Than khóc chi cho lắm cũng bằng thừa
Ta phải chết bởi vì là hổ dữ
Xác ta đó phải đền cho muôn thú
Bởi vì ta ăn nó,nó ăn ta
Ôi ! oai xưa đã hết bởi vì già
Thế là hết một thời oanh oanh liệt !
Đã tàn rồi ngồi nhớ lúc oai xưa
Cố quên đi cả một quãng đời mơ
Rồi cát bụi cũng trở về cát bụi
Ta hối hận cả một đời nông nỗi
Bởi ác gian làm lắm điều tội lỗi
Chốn rừng già sát hại để mà ăn
Suy nghĩ rồi ta sám hối ăn năn
Vì ta đã trót làm thân hổ dữ
Bên cạnh ta cũng có loài sư tử
Cũng hung hăng tàn sát giống như ta
Nên loài người cùng muôn thú tránh xa
Cho là đấy hai giống loài độc ác
Thôi giờ đây cho dù ta có thác
Cũng ăn năn sám hối tội tình xưa
Cả cuộc đời ! tất cả chỉ là mơ
Vì tất cả không còn gì sau chót!
Ôi đau lắm một thời xưa nắn nót
Nay hết rồi ngồi nhớ lại oai xưa
Có còn đâu là những buổi chiều mưa
Ta hạnh phúc bên con mồi thảm hại
Thôi là hết cả một đời ngu dại
Để muôn loài phải đau khổ vì ta !
Nên đau thương tràn ngập cả rừng già..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét