http://3.bp.blogspot.com/-lW_bGbkyH4s/TznrydIdV4I/AAAAAAAAMaI/rp7Yd3i_4WY/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

TIẾNG TƠ VÀNG !

TA ĐÃ YÊU RỒI XUÂN NỮ ƠI !

Ta đã yêu rồi xuân nữ ơi
Vườn xuân phới phới tóc mây trời
Gió tung tóc rối và tung áo
Lồ lộ vườn yêu để giết người...!


Cung trầm Vũ Lang họa 

Trời ơi ai thấy cũng mê ngay
Hai quả đào tiên quá đẹp này
Của quý trời cho ngon quá cở
Anh hùng hào kiệt đắm mê say !
Làm trai ai thấy người khoe của
Ai chắc không mê ngực ưỡng đầy?
Ai chết vì yêu tôi cũng chết
Chết vì tình ấy chết trên ai !

TA ĐÃ YÊU RỒI XUÂN NỮ ÔI 

Ta đã yêu rồi xuân nữ ơi
Vườn yêu hoa nở tóc mây trời
Gió xuân thổi áo nàng trinh nữ
Lồ lộ vườn yêu quá tuyệt vời !

Tôi đã yêu rồi một đóa hoa
Hoa tình yêu đó của lòng ta
Trời ơi hoa nở mùa xuân thắm
Ôm giấc mơ yêu quá ngọc ngà !

Hoa của tình yêu hoa nhớ nhung
Của mùa xuân mộng gió mênh mông
Rồi mùa xuân đến ta cùng đến
Ta đến bên nhau ấm cả lòng !

Tôi đã yêu ai một khối tình
Bởi vì đôi mắt ấy long lanh
Đôi mắt đa tình và lãng mạn
Nhìn tôi say đắm mộng ngày xanh !

Ta đã yêu rồi xuân nữ ơi
Vườn xuân lồ lộ mắt xuân cười
Mắt xanh và tóc trời xanh thẩm
Ru hồn thi sĩ ngũ trong nôi !

Em đã ru hồn ta đắm say
Cho ta nằm mộng ở trên mây
Hương xuân còn đó em nằm ngũ
Trong trái tim ta giấc mộng đầy !

Một trái tim tình ta khát khao
Chỉ yêu thôi nhé chẳng ưu sầu
Để nhìn hoa nở trên lồng ngực
Đẹp lắm như mơ giấc mộng đầu !


ĐÊM QUA

Đêm qua nằm ngủ tôi mơ
Yêu ai chẳng biết thẫn thờ tương tư
Tình yêu là một dây tơ
Để cho ngày nhớ đêm chờ vì yêu
Ngày đêm mơ tưởng bóng kiều
Những đêm trăng lặn buồn hiu nhớ nàng
Dìu nhau về cõi thiên đàng
Đêm nay ngồi ngắm trăng tàn ta say
Tình yêu là ngất là ngây
Là ôm ai đó ngập đầy môi hôn
Tình yêu ơi ! Mãi gọi hồn !
Để ta yêu mãi nụ hồng của ai
Tình yêu là cõi lòng say
Thế gian ai cũng miệt mài bên nhau
Tình yêu là nụ hoa đào
Ở trong mộng mỵ chiêm bao thấy nàng
Tình yêu là giấc mơ vàng
Bên em là cõi thiên đàng muôn hoa ! (15 phút)


MỘT THỜI ĐỂ YÊU NGÀN ĐỜI MÃI NHỚ

LỜI TÌNH RU NGỦ GIỮA ĐÊM THƠ

Lời tình ru ngủ giữa đêm thơ
Như vọng từ xa muôn tiếng tơ
Muôn tiếng tơ vàng theo gió thoảng
Đàn ta ta gảy khúc Mong Chờ !

Muôn khúc tình thơ gởi gió trăng
Thơ thơ nằm ngủ dưới cung Hằng
Rồi thơ lướt gió muôn ngàn cánh
Theo gió cùng mây vượt suối ngàn !

Thơ đã xa rời cõi đớn đau
Để hồn ru ngủ dưới trăng sao
Tình còn bay khắp muôn lời gió
Để gió ru hồn thơ ngất cao !
Thơ mãi mơ màng trong cõi mơ
Để ta ôm lấy vạn lời thơ
Rồi ôm lấy gió bay ngàn kiếp
Trong cõi sông hồ vạn tiếng tơ !

Thơ mãi là mơ chỉ là mơ
Chỉ là mộng mỵ với mơ mơ
Chỉ là một thoáng hồn yêu dấu
Trong bến yêu thương với đợi chờ !

Thơ chỉ là trăng với lạnh lùng
Với trời mây nước lạnh như đông
Với sương cùng khói mây mờ nhạt
Trong kiếp nhân sinh thấy chạnh lòng !

Chiều nay buồn quá ngắm hoa rơi
Giông gió chiều mưa ngập cả trời
Ta đứng bên vườn nghe buốt giá
Gió ơi lạnh lắm cả hồn tôi.........!

(Bài này được viết theo trường phái tượng trưng, siêu thực 
và siêu hình học = this poem's written according to the 
Symbolism, Supernaturalism and Metaphysics, nên hơi 
khó hiểu vì đậm màu sắc triết học)



TIẾNG TƠ VÀNG

Là ta là tiếng tơ vàng
Bay trong gió thoảng tình tan nắng hè
Là ta tình khúc đam mê
Lá rơi phủ ngập đường về thênh thang
Thơ bay trong nắng thu tàn
Thơ còn trong mộng chiều vàng lá bay
Là ta là khúc tình say
Thơ còn say mãi tình hoài muôn trăng
Thơ ta phủ lấp cung Hằng
Thơ bay với gió thơ tràn trong mây
Thơ vàng thơ đã biết bay
Như chim ngàn cánh như cây ngàn trùng
Thơ đi trong cõi lạnh lùng
Ta ơi buồn lắm mênh mông cõi sầu !
Tình xưa giờ ở nơi đâu
Như mưa lá đổ bên cầu gió bay
Tình yêu trong cõi trần ai
Một thời qua mất tình say đã tàn...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét