https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

TÔI NÀO BIET

Tôi nào biết yêu thương là đau khổ
 Nên tôi ngồi than thở đến ngàn năm
 Thuở xa xưa mặt đẹp tợ trăng rằm
Mà nay đã phai tàn như lá úa
Yêu là thế để lòng sầu muôn thuở
Lên cung trăng tình dang dở ta đau
Nỗi sầu buồn cho đến tận ngàn sau
Tình đã chết mang sầu thương một cõi
Thế là hết tình nay không mong đợi
Tình là buồn vì đã đứt dây tơ
Tim ta đau nên ngồi đó làm thơ 
Ta mãi đứng ở bên bờ vực thẳm
Tình là thế một thời yêu rất đậm
Rồi tình phai lạnh giá cả hồn ta
Người về đâu trong cõi ấy ngàn hoa
Ta ở lại ngắm trăng tà giá buốt !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét