Lang thang trong gió trong mây
Nghe mưa lá rụng hồn say lá vàng
Tôi đi trong cõi địa đàng
Mà hồn mơ tưởng Phật Đàng trên cao
Nghe trong vườn lá lao xao
Gió ru gió thổi rì rào suối reo
Đời cao núi thẳm cheo leo
Ai vui thì cứ lên đèo cùng ta
Ta đi khi bóng chiều sa
Nước mây man mác tình xa ngút ngàn
Thu tàn rồi đến đông sang
Hoa nào hương sắc cũng tàn ai ơi
Thời gian như thể con thoi
Đau thương nhiều lắm một đời trăm năm
Trăm năm hay đó ngàn năm
Để ta ngồi khóc lệ đầm gối chăn
Sao trăng chẳng nói chẳng rằng
Để mưa rơi lệ chị Hằng cũng rơi
Chiều nay ta ngắm mây trời
Ngắm mây ngắm nước chiều ơi lại buồn...
Muôn trăng đời cõi vô thường
Yêu chi thêm nữa đoạn trường mà thôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét