https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

62 BÊN ĐỜI LẺ LOI

Đêm nay ngồi ngắm mây trời
Mây trôi lặng lẽ nên tôi lạnh lùng
Còn đâu những buổi chiều phong
Còn đâu một khối tình nồng xa xưa
Còn đâu những buổi chiều mơ
Cung đàn đã lở dây tơ đã chùn
Nhớ thương ai đó vô cùng
Nước mây man mác muôn trùng biển khơi
Xa xa ngàn cánh chim trời
Cho tôi đau đớn bên đời lẻ loi
Nhớ thương ai đó mặn mòi
Bởi ai nhan sắc nên tôi ngập sầu
Trời cao đất rộng cao sâu
 lòai người cứ mãi muôn sầu trần gian
Hỡi ôi trong kiếp địa đàng
Đớn đau vô kể trần gian đó mà
Trăm năm trong cõi người ta
Nghìn đời muôn kiếp mãi là khổ đau
Trần gian ngập mối ưu sầu
Nắng mưa bão tố thương đau bẻ bàng
Lai còn sum họp ly tan
Khổ đau chất ngất ngổn ngang kiếp đời
Tan thương ngập cả bầu trời
Biết bao nỗi khổ trần đời thế gian
Tương ai khắp cõi địa đàng
Cầu cho thới giới bình an phước lành
Để không còn có chiến tranh
Để cho con trẻ học hành ai ơi
Để cho có được tiếng cười
Để cho quên hết tinh tôi bẽ bàng
Tan rối một giấc mộng vàng
Tuổi xanh đã hết,thu tàn đến mau
Cuộc đời nghĩ đến càng đau
Tuổi thơ rất chóng qua mau tháng ngày
Nhản sinh một kiếp lưu đài
Trăm muôn nghìn khổ trần ai đó mà
Thương người rồi lại thương ta
Nguyễn Du nói đúng tình là dây oan
Có ai nơi cõi địa đàng
Được tròn hạnh phước trần gian cõi này
Nghĩ suy một kiếp lưu đày
Cũng do tất cả bàn tay ông Trời
Ai người hiểu được lòng tôi
Cố quên để sống ben đời lẻ loi...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét