https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

THU ĐÃ PHAI TÀN

Em ơi! thu đã phai tàn
Rồi trăng cũng lặng tình tan cuối mùa
Suồi tình lệ đổ như mưa
Năm châu bốn bể bây giờ nước không !

Đêm nay nắn nót cung lòng
Đàn ai rơi lệ lon ton giọt buồn
Bởi vì chữ nhớ chữ thương
Cho nên tình khúc đoạn trường xót xa...!

Đêm đêm lệ đẫm phòng trà
Thương vay khóc mướn tình ta giọt sầu
Bể tình là bể thương đau
Đại dương bốn biển năm châu đó mà !

Sanh ra trong kiếp người ta
Yêu là để khổ tình là dây oan
Cho nên lệ mãi ngập tràn
Ngàn năm vẫn thế chan dầm như mưa !

Nên ta từ đó làm thơ
Thương vay khóc mướn tình hờ của ai
Chỉ là hai chữ đắm say
Cho nên nước mắt ngập đầy trần gian...!

Tình yêu là giấc mộng vàng
Rồi tình yêu cũng điêu tàn rả tan..
Đó là định hệ trần gian
Làm người ai cũng phải mang lệ sầu....!

Chữ tình là chữ thương đau
Tình là nước mắt năm châu cõi buồn
Lệ còn rơi mãi tuôn tuôn
Kiếp nhân sinh đó đoạn trường vì yêu..!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét