Mây cao mây cao
Mây còn bay mãi như muôn vì sao
Mây bay mây bay
Mây còn bay mãi không thương vì ai
Không nhớ không thương
Mây còn bay mãi bay muôn ngàn phương
Mây còn bay mãi
Không vấn không vương
Như khói như sương
Mây còn bay mãi bay muôn ngàn năm
Ta nhơ thương mây
Ngồi đó lặng thầm
Thôi tiếc chi ai
Tình đã phai rồi
Mây ơi mây ơi
Mây còn bay mãi ra muôn ngàn khơi
Bay quanh khắp nơi
Sao mây không nói
Sao mây không cười
Đau thương nhiều quá trong đời
Ta đã sanh ra
Trong một kiếp con người
Đau thương rã rời
Nên thả thơ đi tràn ngập trong đời
Như mưa lang thang
Cuối đất cùng trời
Đau thương phủ lấp kiếp người
Nổi trôi
Như gió như mưa
Như khói như sương
Trong kiếp vô thường
Ôi kiếp nhân sinh
Là kiếp đoạn trường
Ta khóc cho ta
Ta khóc cho người
Cùng sống chung trong một cuộc đời
Đau đớn người ơi !
Xót xa đời ơi...!..!..!.
MẮT EM XANH NHƯ MÀU XANH CỦA LÁ
Mắt em xanh như màu xanh của lá
Môi em cười như hoa nở trên cành
Đôi mắt huyền như tia chớp long lanh
Anh chợt thấy bóng hình anh trong đó
Em sẽ mãi là mùa xuân muôn thuở
Mai mùa xuân trên má của em yêu
Tóc mây bay lất phất dáng yêu kiều
Ôi nhan sắc mỹ miều em tuyệt thế
Em là đấy một thiên thần diểm lệ
Làm đắm say choáng ngợp cả lòng anh
Anh yêu rồi đôi mắt ấy long lanh
Vì cứ mãi nhìn anh như đốt cháy
Trong mắt anh em Nữ Thần Tình Ái
Để lòng anh mãi cháy ở bên ai
Để muôn đời ta ân ái ngất ngây
Rồi chấp cánh tung bay trời vạn đại...
Ôi tình yêu sẽ muôn đời mãi mãi
Em là hoa xuân nở giữa rừng hoa
Còn tiếc gì em hởi dáng kiêu xa
Mà xa cách để ta sầu vạn thuở
Trái tim ta sẽ sẵn sàng rộng mở
Để chôn em trong đó vạn nghìn năm
Đến bên nhau lời ân ái thĩ thầm
Rồi chất ngất môi kề môi say đắm...
Yêu đi em cơn mưa tình rất đậm
Ta đã chờ muôn kiếp vạn nghìn năm
Để đêm đêm ta đốt ngọn lửa tình
Cho bốc cháy muôn ngàn đời vạn kiếp.....!
(Bài thơ này mình làm lúc 20 tuổi)
TA XA RỒI MUÔN THUỞ
Ta xa rồi muôn thuở
Thời thơ ấu vàng son
Tuổi tình yêu bé con
Giờ tiêu tan mất hết
Ta muốn gào lên
Ta muốn thét lên
Ôi thời gian ! Hởi thời gian !
Sao mi tàn ác
Đã vô tình cướp mất tuổi thơ ta !
Cho ta buồn ngồi đó vạn nghìn năm
Ta ngồi đây nghe mưa gió thì thầm
Như biển cả sóng xô triều biển động
Đời là thế lắm khi là ác mộng
Đã thét gào như biển sóng trần gian
Ta lang thang đi tìm cõi thiên đàng
Là ảo tưởng mơ màng trong cõi thế
Tình là thế đau thương và ngấn lệ
Mà người cho ta phải nhận đau thương
Tình yêu ơi theo với gió ngàn phương
Ta ở lại ôm sầu muôn thế kỷ
Tuổi thơ ơi đời vui như lủ khỉ
Giờ thân tàn ma dại có còn đâu
Trong đau thương muôn vạn thảm nghìn sầu
Ta chợt thấy trái tim mình hóa đá
Đời cho ta đau thương nhiều quá xá
Lình hồn ta thành lệ đá thiên thu
Trái tim ta như trời biển âm u
Ta gào thét giữa muôn trùng biển rộng
Đời là thế !
Chỉ là mơ với mộng
Đã điêu tàn sau một kiếp rong rêu
Ta chợt biến thành
Một khối đá vô tri
Ta chợt thấy lòng
Như sỏi đá rêu phong.......!TA CHỈ CÒN ĐÂY MỘT TRÁI TIM
Ta vẫn còn đây những buổi chiều
Như cơn gió thoảng lạnh đìu hiu
Như mùa thu giá cùng sương khói
Trong trái tim ta lạnh rất nhiều...!
Ta chỉ còn đây một trái tim
Cô đơn lặng lẽ sống im lìm
Hồn ta là cõi trời vô tận
Gom gió mây về trong trái tim !
Ta chỉ còn đây nổi đớn đau
Một khối băng tan một khối sầu
Một trái tim tình nhiều lổ thủng
Cho ta đau đớn tận ngàn sau..!
Ta chỉ còn đây có một mình
Trái tim tình ái cháy lung linh
Cháy thành thơ đó tuôn như suối
Trong cả hồn ta trong trái tim...
Ta còn đây mãi trái tim sâu
Một trái tim đau một trái sầu
Một trái tim buồn muôn vạn thuở
Như mùa thu úa lá xanh xao !
Ta đã yêu và ta đã đau
Trời ơi đau khổ biết là bao
Ta ôm thế giới thành căm lặng
Trong cả hồn thơ vạn khối sầu !
Ta đã đau vì ta đã yêu
Đã mơ và mộng biết bao chiều
Mà tình nay đã tan thành khói
Đau thương nhiều quá bởi vì yêu !
MÙA XUÂN ƠI
Mùa xuân ơi!
Như cánh hoa hồng
Còn mãi trên làn môi
Cho ta xuyến xao bồi hồi
Ta muốn hôn em người yêu dấu ơi !
Mùa xuân ơi !
Những vết son trên làn môi
Làm đắm say lòng người
Những khi em cười
Nghiêng thành đổ nước
Trên làn da trắng nuốt
Nàng là ai ?
Có phải chăng
Nàng là tiên nữ giáng trần
Cho mình mong nhớ mênh mang
Nàng tiên nữ ơi !
Ta muốn hôn em ngàn nụ hôn nồng
Để xoa dịu trái tim của ta
Trái tim giá băng mùa đông
Ôi hởi người yêu dấu ơi
Ta đã mơ em nằm ngũ bên đời
Ta muốn yêu em
Và nhìn thấy em cười
Trong vườn xuân thắm tươi
Ôi đôi môi em màu đỏ thắm
Ta muốn hôn em
Trên làn môi rất đậm
Để nghe trái tim
Đang nằm ngũ êm đềm
Bổng nhiên thức giấc
Ôi tình yêu là hương thơm bánh mật
Mà em và chính trái tim em
Làm cho ta ngây ngất bởi vì yêu
Ta muốn bên em
Trong những buổi chiều
Hoàng hôn nắng tắt
Để mơ màng bên tiên nữ ta yêu...
Tình của ta
Như thể gió mây chiều
Ta yêu em
Vì em quá mỹ miều
Nên ta đó tôn em
Là Nữ thần Tình Ái
Để muôn đời ta mãi mãi còn yêu....
Vết son kia tô điểm một bờ môi
Ta chợt đến ôm người hôn mãi mãi.....
Rồi ta để hồn bay trời vạn đại
Ta yêu em cuộc tình ái lâm ly
Còn tiếc gì em hởi cõi lòng si
Cho tất cả không có gì hối tiếc
Cõi trần gian cõi tình yêu quyết liệt
Ai dại gì từ chối chẳng yêu ai
Bởi thế gian là cõi đắm tình say
Nên muôn kiếp loài người yêu mãi mãi !
Buồn bâng khuâng trong lòng em có biển
sóng vô tình phủ lấp trái tim em
bởi yêu ai bằng tất cả trái tim
giờ tim chết tình yêu trong sóng biển
tình là đấy chỉ một thời xuất hiện
chỉ một thời ôm ấp ở bên nhau
để hôm nay cho đến tận ngàn sau
tình mãi chết trên cao trời vạn hận
yêu là thế cả một trời lận đận
yêu là buồn muôn thuở vạn nghìn năm
lúc mới yêu tình đẹp tợ trăng rằm
rồi sau đó ta âm thầm khổ sở
tình yêu ơi ! mi chỉ là một thuở
ta điên cuồng say đắm lúc yêu nhau
yêu bây giờ cho mãi tận ngàn sau
rồi xa cách ta ôm sầu gối chiếc
yêu là thế tình yêu ôi quyết liệt
rồi xa nhau tình để lệ tuôn tràn
tháng năm dài ta tàn cỗi dung nhan
ta ngồi ngắm trăng tàn và ứa lệ
ôi đớn đau tình yêu trong cõi thế
tợ ba đào như thể sóng trùng dương
để đem đi người mình nhớ mình thương
để ta khóc một mình trong giá lạnh
tình hạnh phúc một thời rồi bất hạnh
tình bay xa như trời biển mông lung
ôi đại dương sóng vổ mãi mịt mùng
cho ta chết theo cùng cơn sóng biển
Như cánh hoa hồng
Còn mãi trên làn môi
Cho ta xuyến xao bồi hồi
Ta muốn hôn em người yêu dấu ơi !
Mùa xuân ơi !
Những vết son trên làn môi
Làm đắm say lòng người
Những khi em cười
Nghiêng thành đổ nước
Trên làn da trắng nuốt
Nàng là ai ?
Có phải chăng
Nàng là tiên nữ giáng trần
Cho mình mong nhớ mênh mang
Nàng tiên nữ ơi !
Ta muốn hôn em ngàn nụ hôn nồng
Để xoa dịu trái tim của ta
Trái tim giá băng mùa đông
Ôi hởi người yêu dấu ơi
Ta đã mơ em nằm ngũ bên đời
Ta muốn yêu em
Và nhìn thấy em cười
Trong vườn xuân thắm tươi
Ôi đôi môi em màu đỏ thắm
Ta muốn hôn em
Trên làn môi rất đậm
Để nghe trái tim
Đang nằm ngũ êm đềm
Bổng nhiên thức giấc
Ôi tình yêu là hương thơm bánh mật
Mà em và chính trái tim em
Làm cho ta ngây ngất bởi vì yêu
Ta muốn bên em
Trong những buổi chiều
Hoàng hôn nắng tắt
Để mơ màng bên tiên nữ ta yêu...
Tình của ta
Như thể gió mây chiều
Ta yêu em
Vì em quá mỹ miều
Nên ta đó tôn em
Là Nữ thần Tình Ái
Để muôn đời ta mãi mãi còn yêu....
Vết son kia tô điểm một bờ môi
Ta chợt đến ôm người hôn mãi mãi.....
Rồi ta để hồn bay trời vạn đại
Ta yêu em cuộc tình ái lâm ly
Còn tiếc gì em hởi cõi lòng si
Cho tất cả không có gì hối tiếc
Cõi trần gian cõi tình yêu quyết liệt
Ai dại gì từ chối chẳng yêu ai
Bởi thế gian là cõi đắm tình say
Nên muôn kiếp loài người yêu mãi mãi !
CƠN SÓNG BIỂN
Buồn bâng khuâng trong lòng em có biển
sóng vô tình phủ lấp trái tim em
bởi yêu ai bằng tất cả trái tim
giờ tim chết tình yêu trong sóng biển
tình là đấy chỉ một thời xuất hiện
chỉ một thời ôm ấp ở bên nhau
để hôm nay cho đến tận ngàn sau
tình mãi chết trên cao trời vạn hận
yêu là thế cả một trời lận đận
yêu là buồn muôn thuở vạn nghìn năm
lúc mới yêu tình đẹp tợ trăng rằm
rồi sau đó ta âm thầm khổ sở
tình yêu ơi ! mi chỉ là một thuở
ta điên cuồng say đắm lúc yêu nhau
yêu bây giờ cho mãi tận ngàn sau
rồi xa cách ta ôm sầu gối chiếc
yêu là thế tình yêu ôi quyết liệt
rồi xa nhau tình để lệ tuôn tràn
tháng năm dài ta tàn cỗi dung nhan
ta ngồi ngắm trăng tàn và ứa lệ
ôi đớn đau tình yêu trong cõi thế
tợ ba đào như thể sóng trùng dương
để đem đi người mình nhớ mình thương
để ta khóc một mình trong giá lạnh
tình hạnh phúc một thời rồi bất hạnh
tình bay xa như trời biển mông lung
ôi đại dương sóng vổ mãi mịt mùng
cho ta chết theo cùng cơn sóng biển
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét