Mà cuộc đời chỉ có trăm năm
Khóc thương thân phận người nhân thế
Đau thương nhiều lắm lệ chan dầm !
Buồn vì đời sao không ngàn năm
Buồn vì đời chỉ có trăm năm
Trăm năm ta sống trong đời sống
Khóc cho đời đó có bao lăm ?
Đời đau thương vì sao
Bởi vì đời thường hay khổ đau
Ta ví đời người như chiếc lá
Đau thương nhiều quá lệ tuôn trào !
Ôi cuộc đời như lá me bay
Lá me chua lắm cõi trần ai
Chát chua mặn lạt đời là thế
Một kiếp đời đau lệ đắng cay !
Ôi kiếp phong trần ta nổi trôi
Đau thương nhiều quá lạnh ghê người
Tình đời đen bạc và cay đắng
Ta nằm suy nghĩ lệ tuôn rơi...
Một kiếp phong trần một kiếp đau
Trăm năm là một giấc chiêm bao
Đời là một chiến trường tranh đấu
Một kiếp đau thương máu lệ trào !
Ôi kiếp nhân gian một kiếp sầu
Chỉ là cay đắng cõi trần lao (lao khổ)
Tình là gốc khổ ai nào biết
Chỉ là mộng mỵ với chiêm bao !
Một kiếp đời đau khổ biết bao
Trần gian máu đổ lệ tuôn trào
Đời là một cõi sầu vô tận
Trong cõi phong trần cuộc bể dâu !
Đại văn hào người Pháp Albert Camus
nói rằng"Cuộc đời càng phi lý càng đáng sống"
Đây là một bài thơ phối hợp các thể thơ !
Một kiếp phong trần một kiếp đau
Trăm năm là một giấc chiêm bao
Đời là một chiến trường tranh đấu
Một kiếp đau thương máu lệ trào !
Ôi kiếp nhân gian một kiếp sầu
Chỉ là cay đắng cõi trần lao (lao khổ)
Tình là gốc khổ ai nào biết
Chỉ là mộng mỵ với chiêm bao !
Một kiếp đời đau khổ biết bao
Trần gian máu đổ lệ tuôn trào
Đời là một cõi sầu vô tận
Trong cõi phong trần cuộc bể dâu !
Đại văn hào người Pháp Albert Camus
nói rằng"Cuộc đời càng phi lý càng đáng sống"
Đây là một bài thơ phối hợp các thể thơ !
ĐỜI CHỈ LÀ TRĂM NĂM SAO CUỘC ĐỜI KHÔNG PHẢI NGÀN NĂM
Đời chỉ là trăm năm
Sao là đời không phải ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn đời biết bao năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta sầu ngàn kiếp xa xăm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn ta khóc âm thầm
Đời chỉ là trăm năm
Nên cuộc tình đời hay dở dang
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta nằm ta khóc liên miên
Ta sầu đời tình hay đảo điên
Nên ta buồn ta khổ thường xuyên
Đời chỉ là trăm năm
Ôi cuộc đời sao quá vô duyên
Nên ta buồn ta khóc như điên
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống triền miên
Để khi buồn ta yêu liên miên
Nhưng mà đời ngắn đến vô duyên
Nên ta buồn đời ơi liên miên.......
Đời chỉ là trăm năm
Ước sao đời sẽ là ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta ngồi ta khóc âm thầm
Ta khóc thương cho
Một kiếp tơ tầm
Rất là ngắn ngủi
Cho ta lầm lủi
Trong nỗi đau thương
Xót xa đoạn trường
Trong cuộc đời
Quá nhiều đau thương
Ôi thế nhân ơi !
Ta đã chán chường
Cái cõi vô thường
Chỉ là trăm năm !
Mà sao mà sao đớn đau
Vì cuộc đời không phải ngàn năm ?
Ta ước mong ngàn sau
Cuộc đời sẽ không còn thương đau
Cho loài người sống lâu...ngàn ngàn năm...
Để yêu thương nhau
Trong kiếp con tằm......!
Ta sẽ là người...............
Ta sẽ là người...............
Sống lâu........ngàn năm........
Người ơi !
(Đây là tác phẩm bất hủ và vĩ đại nhất của loài người vì nó nói lên những khao khát sống lâu để yêu thương trong trái tim nhân loại và là có thể
sáng tác bài thơ này thành nhạc để hát cho loài người muôn ngàn thế hệ tiếp theo sau ! Tôi tin rằng nếu ai tu hành tại gia và có một trái tim hoàn toàn trong sạch và thánh thiện (goodness) sẽ được sống trong thời kỳ mà Đức Di Lạc ra đời cho đến mười ngàn tuổi thọ và trong một cảnh quan cực kỳ hạnh phúc vào thời kỳ sắp đến)
Sao là đời không phải ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn đời biết bao năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta sầu ngàn kiếp xa xăm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta buồn ta khóc âm thầm
Đời chỉ là trăm năm
Nên cuộc tình đời hay dở dang
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta nằm ta khóc liên miên
Ta sầu đời tình hay đảo điên
Nên ta buồn ta khổ thường xuyên
Đời chỉ là trăm năm
Ôi cuộc đời sao quá vô duyên
Nên ta buồn ta khóc như điên
Đời chỉ là trăm năm
Mà ta thì muốn sống triền miên
Để khi buồn ta yêu liên miên
Nhưng mà đời ngắn đến vô duyên
Nên ta buồn đời ơi liên miên.......
Đời chỉ là trăm năm
Ước sao đời sẽ là ngàn năm
Đời chỉ là trăm năm
Nên ta ngồi ta khóc âm thầm
Ta khóc thương cho
Một kiếp tơ tầm
Rất là ngắn ngủi
Cho ta lầm lủi
Trong nỗi đau thương
Xót xa đoạn trường
Trong cuộc đời
Quá nhiều đau thương
Ôi thế nhân ơi !
Ta đã chán chường
Cái cõi vô thường
Chỉ là trăm năm !
Mà sao mà sao đớn đau
Vì cuộc đời không phải ngàn năm ?
Ta ước mong ngàn sau
Cuộc đời sẽ không còn thương đau
Cho loài người sống lâu...ngàn ngàn năm...
Để yêu thương nhau
Trong kiếp con tằm......!
Ta sẽ là người...............
Ta sẽ là người...............
Sống lâu........ngàn năm........
Người ơi !
(Đây là tác phẩm bất hủ và vĩ đại nhất của loài người vì nó nói lên những khao khát sống lâu để yêu thương trong trái tim nhân loại và là có thể
sáng tác bài thơ này thành nhạc để hát cho loài người muôn ngàn thế hệ tiếp theo sau ! Tôi tin rằng nếu ai tu hành tại gia và có một trái tim hoàn toàn trong sạch và thánh thiện (goodness) sẽ được sống trong thời kỳ mà Đức Di Lạc ra đời cho đến mười ngàn tuổi thọ và trong một cảnh quan cực kỳ hạnh phúc vào thời kỳ sắp đến)
Ngổn ngang bao nỗi lệ thường
Trả lờiXóaĐời chi ngặt nghẽo muôn đường khổ đau
Ơi nào ai có bên nhau
Để ngan ngát mãi nghìn sau ơ này…