Ta ngồi đó muôn nghìn đời vạn thuở
Để ta làm thi sĩ vạn nghìn năm
Mãi ngồi đây ta rút ruột tơ tằm
Viết những áng tình ca cho nhân loại
Ta muốn bay cao lên tầng trời vạn đại
Để hồn ta sáng mãi với muôn trăng
Hồn thơ say trên khắp cõi thiên đàng
Thơ cứ chảy trăng tàn về bến mộng
Cõi trần gian cõi địa đàng rất mỏng
Sống không lâu vì chỉ có trăm năm
Muôn kiếp sau ta về cõi Phật Đàng
Ta sống mãi thơ tràn như biển cả
Thơ là để hồn mình về bến lạ
Thơ là buồn thơ thẩn một chiều say
Thơ là vườn đầy hoa trái đắm say
Thơ là ngọc là ngà ru chất ngất
Ôi thiên thu tình yêu là bánh mật
Mật trần gian ngây ngất cõi lòng ai
Cho loài người luôn còn mãi đắm say
Nên vì thế tình ngất ngây muôn thuở
Thơ là đấy để hồn mình rộng mở
Đi trong trăng và nằm ngủ trong mưa
Muôn nghìn đời ta cú mãi làm thơ
Nên vì thế thơ luôn là bất tận
Ôi thiên thu cõi thiên đàng rực sáng
Để hồn thơ tuôn chảy vạn nghìn năm
Để muôn trăng tình đẹp tợ trăng rằm
Rồi ta kéo muôn tơ vàng óng ánh
Thơ như thể muôn vì sao lóng lánh
Thơ ngọc ngà xanh lá biếc thơ bay
Để hồn thơ ta nằm ngủ trên mây
Rồi muôn kiếp gom mây về với gió
Ta muốn viết bài tình ca vạn thuở
Để ngàn năm ru ngủ mộng tình say
Còn hôm nào ta không cánh mà bay
Bay về cõi Bồng Lai tìm bến mộng..!
Thơ là để ru hồn trong cõi sống
Cho loài người say đắm mộng tình say
Để hồn ta về với gió cùng mây
Rồi ngất ngưởng ta bay theo với gió.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét