Thơ là đấy để lòng sầu vớ vẩn
Thơ là trăng hồn thơ thẩn ta bay
Để hồn chìm trong vạn cõi tình say
Rồi ta thả thơ bay trời vạn đại
Thơ còn đó trong hồn thơ mãi mãi
Thơ là sương đọng lại mảnh hồn ta
Thơ là buồn như giọt lệ kiêu xa
Thơ như thể ngàn hoa tô sắc thắm
Thơ là cánh chim trời bay thăm thẳm
Lướt trong mây trong gió vượt ngàn cây
Bởi hồn thơ luôn chấp cánh tung bay
Thơ là thế theo mây về với gió
Thơ là cánh chim trời muôn vạn thuở
Bay trong mưa về với nắng cùng mây
Cõi Thiên Đàng ta mọc cánh tung bay
Rồi chất ngất ôm mây về với gió
Thơ là để linh hồn ta mở ngỏ
Thơ là mơ là mộng cõi thần thiên
Thơ là hoa hồn bát ngát vô biên
Là muôn thuở là triền miên yêu dấu
Thơ là đấy làm hồn ta điên đảo
Chỉ vì yêu ai đó một trời mơ
Và nghìn đời ta cứ mãi giăng tơ
Tơ tình ái bay cao trời xa tít
Thơ bay cao về phương trời mù mịt
Đi về đâu ta chẳng biết về đâu ?
Trái tim ta muôn vạn thảm nghìn sầu
Vì ta đó một loài hoa thi sĩ
Thơ cao vút chín tầng mây hoàn mỹ
Là ngọc ngà hơn cả các loài hoa
Đó là hình là tượng của thi ca
Là thần thánh là tượng đài bất tử
Ôi thiên thu hồn thơ tình muôn thuở
Mãi còn yêu dang dở mộng đời say
Và ngàn đời thơ không cánh mà bay
Nên từ đó thơ tình yêu bất tử !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét