Ta để hồn bay theo gió trăng
Lên mây lơ lửng tận cung Hằng
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Trong khói sương mơ cõi địa đàng !
Thơ nghĩa là thơ để nhớ nhung
Đêm thu buồn lắm lạnh vô cùng
Mà hồn thơ đó còn say ngũ
Trong ánh trăng thanh quá mịt mùng !
Thơ nghĩa là đau nghĩa là đau
Chỉ là mơ mộng với ưu sầu
Ngàn năm trong cõi tinh ân ái
Đau lắm lòng ta cuộc bể dâu !
Thơ nghĩa là trăng với lạnh lùng
Nghĩa là mây nước quá mông lung
Mà hồn thơ nhớ trăng còn đọng
Theo khói sương chiều bao nhơ nhung !
Nhớ nhung những mảnh tình dang dở
Những mảnh tình đau đổ lệ nhòa
Ôm ánh trăng tình in gối chiếc
Trong hồn thơ thẩn chạnh lòng ta !
Ta để hồn ta để hồn ta
Chìm trong sương khói với muôn hoa
Rồi trong ánh sáng thu tàn tạ
Đau lắm vì yêu những mặn mà !
Tình yêu là thế yêu là thế
Yêu để muôn đời ta khổ đau
Ai biết tình yêu là để khổ
Để xa rồi nhớ tận ngàn sau...
TA ĐÃ ĐAU VÌ TA NHỚ NHUNG
Thơ đã đau vì ta nhớ thương
Nhớ nhung chi nữa lệ đêm trường
Tình còn trong trái tim băng giá
Trong nắng hoang tàn gió bốn phương !
Thơ là thơ đó của hồn ta
Trong bóng hoàng hôn ngập ánh tà
Thu giá đêm này thu giá buốt
Lạnh tình ân ái đã phôi pha !
Ta đã đau thương suốt cuộc đời
Để hồn thơ thẩn với mây trôi
Và mây và nước mùa thu lạnh
Như ánh thu rơi ở cuối trời..!
Làm sao tôi biết được vì sao
Có nghĩa là yêu để khổ đau
Có nghĩa là yêu là để hận
Để thương để nhớ để ưu sầu !
Ôi chao,
Trả lờiXóaCó một nhà thơ dưới ánh Trăng
Bao nhiu say đắm gửi Cung Hằng
Mà Trăng vời vợi trao thương nhớ
Ôi mấy say lòng quá vậy chăng ?