Nắng thu cho lá thu vàng
Mây thu bàng bạc bay ngang cuối trời
Con giờ khổ lắm Phật ơi !
Tiền bạc không có nên đời con tiêu
Chữ nghèo lại mắc chữ eo
Sáng chan nước mấm chiều heo với gà !
Ma còn sợ phải chạy xa
Ba gió bốn cẳng chạy qua nhà hàng
Đặng còn kiếm chút cái ăn
Bởi vì ma đói thường hằng ăn khuya
Buổi chiều húp nức mắm me
Với khô cá sặc cá mè cá rô
Tối thì một ít tôm khô
Ăn cùng dưa kiệu cá kho thịt hầm
Còn canh măng tre giò hầm
Với canh cải đắng rau răm gỏi gà
Quỉ còn phải chạy tránh xa
Đồ ăn ít quá Ma ra nhà hàng
Để ăn các thứ cao sang
Cho người giàu có tiền vàng bạc muôn
Thuở xưa đầm ấm huy hoàng
Có cha có mẹ đàng hoàng no nê
Bây giờ kẻ nhún người trề
Thân tôi bạc phước ai chê mặc tình !
Thôi thì mình biết phận mình
Thói đời là thế bạc tinh như vôi !
Xưa thì giàu có ăn chơi
Giờ làm thi sĩ bị đời khinh khi
Bởi vì ta chẳng có gì
Hết tiền hết bạc có chi nghĩa tình !
Giả ngây giả dại làm thinh
Mặc cho đời chửi tai mình chẳng nghe !
Chỉ là là một cõi mê
Trần gian là kiếp ê chề đớn đau
Chỉ vì hai chữ nghèo giàu
Phân chia giai cấp ngàn sau mãi còn
Còn trời còn nước còn non
Ta còn thi sĩ ta còn làm thơ
Không tiền ta chẳng có mơ
Mơ chi trái bưởi thẫn thờ cho đau
Thế gian hận chất thành sầu
Sầu người nhân thế quá cao tới Trời !
Gió mưa đời quá tơi bời
Cây rung lá đổ kiếp người thê lương
Chỉ là một cõi đoạn trường
Chỉ là một cõi vô thường mà thôi !
Thơ ta nữa khóc nữa cười
Viết cho người đó cười chơi ấy mà !
Kiếp người ta ! Kiếp phong ba !
Ác lai ác báo làm ma không đầu !
Chỉ là một kiếp ưu sầu
Khóc cười vì bởi thương đau của đời !
Tác phẩm có thể nói là Masterpiece, being Tragedy and comedy of the univerve !
(Bi hài kịch của trần gian)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét