Ta đã yêu và ta đã điên
Ôm bóng trăng xanh rất dịu huyền
Thơ đã hòa tan vào biển rộng
Rồi thành sương khói mộng vô biên !
Ta biết gì đâu biết gì đâu
Đau thương giờ đã chất thành sầu
Tan trong nắng sớm chiều sương nhạt
Trong cõi hoang tàn cuộc bể dâu !
Ta khóc vì ai khóc vì ai
Ngàn năm thi sĩ ngủ trên cây
Để hồn thơ thẩn cùng mây nước
Trong khói sương chiều mưa lá bay !
Sầu nay đã chất cao thành núi
Trong cõi hoang tàn lệ xót xa
Lệ của ngàn năm muôn kiếp trước
Nhớ nhung chi nữa một loài hoa !
Một loài hoa dại giữa ngàn hoa
Một thuở cùng ta quá đậm đà
Giờ đã phai tàn như giấc mộng
Hóa thành chim nhạn đã bay xa !
Chiều lên trên đỉnh hồn hoang dại
Trong cõi tiêu sơ lá rụng đầy
Sầu cạn rồi ai đời lữ thứ
Để hồn thơ lạnh khói sương phai !
Thơ giăng cánh nhạn lướt trời xanh
Ngàn cánh chim trời kêu thất thanh
Trước gió lung linh màu nắng nhạt
Giăng tơ hồng ngọc đẹp như tranh !
Thơ còn bay mãi bởi là thơ
Ta để thơ bay gió mịt mù
Trong khói lam chiều trôi lủ phủ
Giờ còn đâu nữa những chiều mơ !
Tình em len lén vào tim
Trả lờiXóaNgày dài mong nhớ đêm tìm ước mơ
quá lâu không gặp bạn vì mình cũng đi nghỉ hè hơn 3 tháng
hôm nay mới tìm thấy địa chỉ....
không thấy Bảo Lộc sang đọc thơ
hẹn gặp