https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

TRĂNG LẠNH

Trăng nghĩa là trăng của lạnh lùng
Nghĩa là trăng lạnh với mênh mông
Đêm nay chìm đắm trong sương ảo
Trăng của hồn ta trăng nhớ nhung !

Trăng của hồn thơ với nước mây
Để lòng ngơ ngẩn khói sương bay
Và trăng và nước đêm nay lạnh
Trăng của hồn thơ trăng ngất ngây !

Trăng sáng soi hồn thơ thiết tha
Những đêm thu lạnh gió trăng ngà
Hồn ta là cõi trời sương giá
Trong nỗi đau buồn với xót xa !

Lá đã phai tàn ta khát khao
Hồn ta vơ vẩn ở trên cao
Thu ơi đánh thức hồn thơ dậy
Cho cõi lòng ta bớt hận sầu !

Thơ buồn thơ ói mãi ra thơ
Trong bóng hoàng hôn quá mịt mờ
Mà cõi lòng ta nghe giá buốt
Trong chiều thu lạnh khói sương mơ !

Trời ơi thơ khóc ta cùng khóc
Thơ khóc mình ta thơ với ta
Ta khóc trời ơi ta mãi khóc
Một trời thu lạnh gió mưa sa !

Ta khóc vì ai khóc vì ai
Khi ánh trăng lên suối lệ đầy
Suối của ngàn năm còn chảy mãi
Trong hồn thơ thẩn một chiều say !

Ta đã yêu ai ở cuộc đời
Để tình rạng rỡ đến ly bôi
Như mùa thu úa thay màu lá
Nay đã phai rồi em với tôi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét