Thời gian ơi ! Thời gian ơi !
Sao mi tàn sát loài người gớm ghê
Thế nhân đau khổ tràn trề
Trăm năm là mấy thảm thê kiếp người
Mi gieo máu lệ trong đời
Giết người như rạ không thôi mỗi ngày
Là mi tàn sát ai ai
Trăm năm lệ đổ tràn đầy như mưa
Một thời thơ ấu tuổi thơ
Tuổi xinh tuổi mộng tuổi mơ tuổi hồng
Đời ta đẹp quá biết không
Bây giờ tàn cỗi nghe lòng quặn đau
Như cây héo úa thay màu
Rồi thu vàng lá xanh xao bẽ bàng
Ôi thời gian ! Hởi thời gian !
Sao mi tàn nhẫn bạo tàn giết ta
Trăm năm ai cũng phải già
Đau thương nhiều lắm tình xa hết rồi
Bây giờ tàn cỗi mình tôi
Đêm ta thao thức nhìn trời bao la
Thời gian thoăn thoắc trôi qua
Trăm năm gió thoảng người ta kiếp đời
Cho ta nữa khóc nữa cười
Cười đau một kiếp con người đau thương
Bởi thân Tứ Đại vô thường
Lời xưa Phật nói đoạn trường xót xa
Trăm năm trong kiếp người ta
Như hoa sáng nở chiều tà héo hon
Ta còn một tấm lòng son
Viết thơ là để quên buồn vì đau
Đời là bài hát ưu sầu
Trăm năm ai cũng qua cầu đắng cay ! (20 phút)
(Đây là tác phẩm máu lệ đau thương nghiệt ngã của đời người )
Sài Gòn 1/10/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét