Trời buồn trời lại hay mưa
Ta buồn ta lại làm thơ cánh gà
Cóc trong hang cóc nhảy ra
Cóc con ngồi đó cóc mà nhảy đi
Cóc kêu thơ viết quá kỳ
Cho nên cóc nhảy cóc đi chẳng nhìn
Tối ngày ngồi viết thơ tình
Theo mây về gió mông mênh đất trời !
Thơ tình cay đắng ngọt bùi
Đủ màu đủ sắc tình người thế gian
Đọc xong ai cũng khóc than
Cười ra nước mắt chứa chan ngập trời !
Trên trời dưới đất ai ơi
Đủ thứ chuyện đời nơi cõi trần gian
Người đời lắm kẻ ngược ngang
Chua cay sâu độc làm tàng một cây
Tối ngày say xỉn xỉn say
Ở không kiếm chuyện người nầy người kia
Thôi thôi người chán kẻ chê
Lưởi thì ba lưởi bộn bề rối ren
Ở không làm chuyện thấp hèn
Phá đời hại đạo cho thêm não lòng
Thôi thì tận diệt cho xong
Những phường ác đức du côn không còn
Còn trời còn nước còn non
Chỉ còn người tốt không còn kẻ gian
Không lo sám hối ăn năn
Ngàn năm về cõi ngục đàng đọa sa !
Biết khôn thì niệm Di Đà
Giả từ đường ác đặng mà quy y !
Quay đầu trở gót tội đi
Ăn năn ám hối tội gì cũng tiêu !
Thôi thì từ bỏ độc chiêu
Trở về với Phật sớm chiều lo tu !
Nam Mô A Di Đà Phật !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét