https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

MỘT RỪNG HOA VẠN RỪNG HOA

Một rừng hoa vạn rừng hoa 
Ngàn sao lấp lánh sơn hà giá băng
Đêm thu buồn nhớ chị Hằng
Nhớ mây nhớ nước lang thang núi đồi
Xa trông ngàn cánh chim trời
Chiều qua chim đã xa vời cuối sông
Cho ta lạnh cả tấm lòng
Còn nghe sương khói bềnh bồng trong mơ
Ngàn sao lấp lành giăng tơ
Bến tơ vương đó hững hờ trôi qua 
Trãi bao thỏ lặn ác tà (Nguyễn Du)
Trăm năm trong kiếp người ta chóng tàn
Đau thương một kiếp trần gian
Ta đi trong cõi địa đàng hoang vu
Tình ta như lá mùa thu
Lá còn bay mãi mịt mù tang thương
Kiếp sau về đến Phật Đường
Bỏ trăng ở lại bến thương héo tàn 
Tình nào nhân thế cũng tan
Thôi ta về cõi Phật Đàng an vui
Để không còn cảnh ngậm ngùi 
Đời đời hạnh phúc rong chơi cõi này
Đời như chiếc lá thu bay
Lá còn rơi mãi muôn ngày thế gian
Tình sum hợp tình ly tan
Chỉ là một giấc mộng vàng không lâu
Đời là một kiếp ưu sầu
Ai ai rồi cũng qua cấu đắng cay !
Lá nào lá cũng phôi phai
Trăm năm là hết tình say cũng tàn......!
Đó là định luật trần gian
Chỉ là nước mắt lệ tràn năm châu.......!

20/10/2014 (20 phút xktt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét