Tôi đã ngu vì tôi quá si
Đời còn nhiều quá chuyện lâm ly
Mà người nhân thế hay theo đuổi
Là chuyện tình yêu tuổi dậy thì !
Tôi hết ngu rồi tôi cũng yêu
Tình tôi đem bán chợ mưa chiều
Tôi sợ trời ơi tôi rất sợ
Tình tôi bỏ chợ bún tôi thiu ! (Phá luật)
Tôi yêu nhiều quá nên tôi ngu
Chợ ế rồi ai chẳng một xu
Bún đã thiu rồi tôi đem đổ
Một chiều thu lạnh gió âm u !
Ai khôn cách mấy cũng là ngu
Bởi lòng mê muội ráng lo tu
Tu cho giải nghiệp muôn ngàn kiếp
Tâm chấp tâm mê mới ngục tù !
Thôi chẳng ai yêu cũng chẳng cần
Đớn đau nhiều quá ở trong lòng
Tình còn cay đắng trên trần thế
Bởi trái tim si một bóng hồng !
Đời thường đau khổ đau mà khổ
Là bởi vì yêu bởi tại yêu
Là bởi tình yêu là gốc khổ
Khổ vì ai đó khổ vì yêu !
Tôi đã yêu nhiều tôi đã điên
Nên tôi về đến ở Long Xuyên
Từ nay thề quyết không yêu nữa
Bán sạch trơn rồi ta hết điên !
(Thơ hài tâm lý xã hội )
THÔI CHẲNG THÈM YÊU NỮA ĐÂU
Tôi nói yêu mà tôi chẳng yêu
Yêu chi cho khổ khóc thương nhiều
Tình yêu nhân thế như mưa đổ
Yêu để đời ta phải đứng điêu !
Tôi chỉ là yêu để giởn chơi
Để vui thôi nhé ở trong đời
Dùng thơ ca ấy tôi tâm sự
Tôi viết thơ yêu để tặng người !
Thơ tôi còn mãi với thời gian
Tôi đón thu sang nhặt lá vàng
Lá của tình tôi bay phất phới
Của mùa thu mộng gió thu sang !
Thơ nghĩa là yêu với để buồn
Bởi hồn tôi đó rộng thênh thang
Tôi là tất cả trời thơ mộng
Bên ánh trăng rơi ngập lá vàng !
Thơ với hồn tôi thơ với tôi
Ngàn năm còn đó mãi bên đời
Thơ như chiếc lá rơi và rụng
Trong cảnh tang thương của kiếp người !
Thơ của mùa thu muôn sắc hương
Nhớ em ngày ấy tuổi Thiên Đường
Giờ đây tất cả không còn nữa
Ta đứng bên đời nhớ với thương !
Trong bóng chiều hôm nhuộm ánh tà
Áo mùa thu cũ mộng kiêu xa
Giờ không còn nữa ta buồn nhớ
Nhớ tuổi thiên thần em với ta..! (15 phút)
(Tặng cho my beloved person của một thời xa xưa Denis Papin )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét