https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqIo8ah7sM0yvYPEpqLkotMrFLbJ6tJ8e_xieY4HCBQ6LIkk8yVPLMxNG-VTD49AKICY-mg3-SxzQVT61s6DF5ulDbPoNJ561BQUlnoCse340yqGGjwlwzIZaojiEFz6aU3ea3oMoSj6A/s1600/2323330vytll4z31j.gif

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

THIÊN TRƯỜNG CA KIẾP CON NGƯỜI

NGUỐN THƠ ĐẾN TỪ ĐÂU ( Thiên trường ca trong kiếp con người)
Em hỏi đó !
nguồn thơ đến từ đâu tôi có ?
tôi trả lời
từ gió với trăng mơ !
lúc sao khuya
tôi nhặt ánh sao mờ
rồi cảm hứng
viết vần thơ bất tử...
Ôi ! tình yêu
là đề tài muôn thuở
mơ theo trăng
nghe hồn vía bay bay.,..
yêu rất nhiều
trong cỏi thế trần ai...!
rồi tỉnh mộng
thả hồn bay theo gió !
tình mãi đẹp
bài tình ca dang dở
để ta yêu
muôn thuở cỏi trần gian...
theo gió bay
trên vạn cỏi thiên đàng...
rồi quấn quít
bên em thành bất tử !
xin hãy đến cùng ta !
em đừng do dự
ta sẽ hôn em
từng thớ thịt làn da...
để ta yêu
đôi má rất mặn mà
rồi anh sẽ
tôn em Thần Vệ Nữ !
đến cùng ta
hãy quên niềm quá khứ
những đau thương
đầy ấp cả trần gian
hãy yêu nhau
trong một cỏi địa đàng
rồi chấp cánh
tìm về trong cỏi mộng !
yêu là đấy
ví như làn khói mỏng
với cùng sương
buổi sớm một ngày mơ ...
rồi kéo dây
tình ái để giăng tơ....
thả hồn về
trong vạn cỏi trời mơ....
rồi từ đấy...
làm thơ tình lãng mạn....
xin cho ta
một linh hồn sáng lạng
để hồn thơ
sáng mãi với muôn trăng !
bay lên cao
để âu yếm chị Hằng
rồi hóa kiếp mây ngàn
bay theo gió......
sương với khói
cùng mây là muôn thuở
bướm cùng hoa
muôn kiếp mãi yêu nhau
để hôn ai
trên môi má mộng đào
rồi chợt biến
lời thanh tao sầu muộn...!
ôi tình ta !
một khung trời hoa mộng
để mơ ai
ngàn kiếp mãi bên nhau
để yêu em !
cho lòng hết sầu đau
trong cỏi thế
chất sầu thành biển cả !
trong cô đơn
niềm đau còn quá sá
suối thiên đàng
ta tẳm rửa hồn ta
để bay cao
trên ngàn dãy thiên hà!
nhìn xuống thế
nghe xót xa đầy lệ...!
thơ là đấy
để hồn thơ rên rỉ
để tung bay
trên khắp cả trần ai...!
để tìm về
muôn vạn cỏi Bồng lai
rồi hóa phép
hồn thơ bay vạn thuở !
ta mãi để
hồn bay theo với gió
hồn lại về
cùng với gió muôn trăng !
chốn địa đàng
lưu dấu bụi thời gian !
cho mãi mãi
hồn thơ tình bất diệt....
ôi thế gian
chuyện tình yêu quyết liệt
muôn đời sau
vẫn còn mãi yêu yêu.....
ta giăng tơ
tình ái rất cao siêu
rồi cất cánh
thơ tình theo với gió.....
tình mãi đẹp
lời tình ca dang dở
thả hồn thơ
muôn thuở để yêu thương !
để bay cao
trong khắp cỏi thiên đường
rồi ca tụng
em Nữ Thần Tinh Ái !
ôi thiên thu
và sẽ là mãi mãi
cỏi trần gian
vẫn mãi để yêu nhau
để cho quên
ngàn vạn nổi ưu sầu
đã chất chứa
từ muôn ngàn thế kỷ !
nên ta đấy
mãi yêu em đầy lệ
bởi vì đời
ngắn ngủi lắm em ơi !
hãy cố yêu
nhau nhé một thời thôi !
rồi tất cả
sau cùng tan mất hết !
rồi tất cả
mọi người đều phải chết
đi về đâu ?
ai biết sẽ về đâu !
nên thế gian
là vạn thảm thành sầu
là cỏi giả
ai ơi đấy máu lệ !
thơ là đấy !
nổi lòng anh xin kể
cho em nghe
nổi đau khổ con người !
chỉ trăm năm
đời ngắn ngủi ai ơi !
cố vui sống
dù đời là biển khổ !
lời tình yêu
mãi vẫn còn dang dở
mơ cung trăng
hồn muôn thuở ta bay
chỉ một thời
thôi nhé cỏi trần ai
ôi đau khổ
trần gian đầy máu lệ.......!
dù là thế
dù đời là thế thế
ta vẫn yêu
mãi mãi
vẫn là yêu !
dù đau thương
dù là ít hay nhiều
đời vẫn mãi
đáng yêu và đáng sống!
đời là đấy
hãy mơ cùng với mộng
sống không mơ
tàn mộng cuộc đời ta
bởi trăm năm
trong kiếp sống người ta
cho dù khổ
ta vẫn là yêu dấu
bởi cô đơn
thường nghe lòng điên đảo
bởi không yêu
là lổ đó ai ơi !
đời có vui
có khóc
lại có cười
và như thế
cuộc đời đầy ý nghĩa ?
trong nổi đau
ngàn năm mình thấm thía
bởi cuộc đời
là thế !
trốn đi đâu ?
trong đau thương
dù vạn thảm nghìn sầu
vẫn phải sống
vì tình yêu
bất diệt !
Bài nầy Cung Trầm Vũ Lang viết theo trường phái lãng mạng và siêu thực (Viết lúc 25 tuổi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét