Bún thiêu đem bán chợ chiều
Đời tôi giờ khổ quá nhiều ai ơi
Tình tôi đem bán chợ trời
Chẳng ai mua hết tôi thời khùng điên
Tôi khùng mà lại có duyên
Bởi tôi thường viết thơ điên người cười
Tôi giờ giống khỉ đười ươi
Nên tôi ngồi viết thơ cười cho vui
Người ơi chớ phụ tình tôi
Để tôi ngồi viết thơ vui người cười
Cười vui sống thọ ai ơi
Trăm năm tuổi lẻ học đòi làm thơ
Thơ tôi toàn chuyện ngu ngơ
Bởi tôi dại dột khù khờ hơn ai
Tôi chàng thi sĩ nói dai
Dai như đĩa đói nói hoài không thôi
Bởi tôi cốt khỉ đười ươi
Nên tôi ngồi viết cho đời ngâm nga
Đọc xong nghe mát thịt da
Để mà trẻ mãi không già người yêu
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Dưới sông cá lội thật nhiều quá vui !
Thơ tình tôi viết khơi khơi
Nguyện làm thi sĩ cho đời giải khuây !
Tánh tôi kỳ cục ai hay
Cho nên vợ bỏ tối ngày làm thơ
Chỉ là mộng mộng mơ mơ
Chỉ là viết những vần thơ cho đời
Đọc xong là chắc phải cười
Cười chàng thi sĩ viết lời điên điên
Đọc hoài đọc riết phải ghiền
Mê thơ Bảo Lộc ngủ riêng bỏ chồng !
Thôi thì hãy ráng thủy chung
Chung chồng chung vợ chung mùng cho vui !
Thôi thôi chớ có cười tui
Ở không ngồi viết cho người xã hơi...!
KHÔNG LÀM VIỆC ÁC THÌ PHẢI LÀM VIỆC THIỆN. VÀ NẾU KHÔNG LÀM VIỆC THIỆN THÌ SAU KHI MÃN KIẾP LINH HỒN MÙ MÙ MỊT MỊT KHÔNG CÓ CHỖ DỰA VÌ KHÔNG KHÔNG CÓ TỘI CŨNG KHÔNG CÓ PHƯỚC NÊN LINH HỒN PHẢI CHỊU SỰ KHỐN KHỔ ! VÀ NẾU MỘT NGƯỜI NHÀ GIÀU DÁM ĐEM TÀI SẢN RA LÀM VIỆC ÍCH LỢI CHO XÃ HỘI VÀ CỘNG THÊM TU TỊNH ĐỘ NIỆM PHẬT THÌ TU NHƯ VẬY CŨNG GIỐNG NHƯ LÀ ĐI PHẢN LỰC CƠ SIÊU ÂM THANH RẤT MAU THÀNH ĐẠO NHƯ NGÀI MA HA CA DIẾP TỔ THỨ NHẤT ĐẠI ĐỆ TỬ CỦA PHẬT
THÍCH CA DÁM ĐEM HẾT TÀI SẢN CỦA NGÀI RA LÀM VIỆC TỪ THIỆN NÊN NGÀI ĐÃ ĐẮC ĐẠO CHỈ MỘT KIẾP TU.
THÍCH CA DÁM ĐEM HẾT TÀI SẢN CỦA NGÀI RA LÀM VIỆC TỪ THIỆN NÊN NGÀI ĐÃ ĐẮC ĐẠO CHỈ MỘT KIẾP TU.